Chặng: Quảng Ngãi
.
Bắt đầu rời Bình Định từ Phù Mỹ trở đi là con đường gian truân bắt đầu. Phải nói là mưa dầm dề mưa thúi đất. Chúng tôi bị dính cơn áp thấp nhiệt đới mà trung tâm là Quảng Ngãi và Quảng Nam. Máy hình hầu như không sử dụng bởi vì cái máy cổ lổ sỉ này xác định kẻ thù chính của nó là nước.
.
.
.
.
Chúng tôi đến thành phố Quảng Ngãi trong cơn mưa tầm tả và gần như chết cứng trong khách sạn. Dự định là chỉ ở một đêm rồi mai tiếp tục lên đường nhưng mưa gió núi Ấn sông Trà lưu chúng tôi lại một đêm nữa. Ở riết trong khách sạn khiến chúng tôi như con thú bị giam cầm và đội mưa đi kiếm quán nhậu để giải quyết "mối sầu nhân thế" này. Kiếm quán nhậu trong trời mưa gió thật là khổ. Mưa dầm dề làm các quán xá cũng chả muốn làm ăn. Kiếm được quán nhậu thì thấy chỉ có hai chúng tôi trong quán, người thì ướt nhẹp. Cô chủ quán đặc sệt giọng Quảng cười cười làm duyên. Mà nụ cười phụ nữ thì luôn làm tôi ấm lòng và nhiều khi bốc khói. Với nụ cười nham nhở tôi gợi lời: " Hình như mưa Quảng Ngãi cũng như phụ nữ xứ Quảng luôn muốn níu giữ khách phong trần, đẹp trai" Tôi đớp thêm " Em có muốn thấy phong cách nhậu Sài Ghềnh không?" Em gật đầu cái rụp. "À à vậy em đừng chớp mắt" liền thoát y cái áo ướt nhẹp mưa vắt lên thành ghế khoe bộ ngực cuồn cuộn đầy xương sườn của mình. Em chủ quán cười híc híc, tôi giả vờ lột thêm cái quần dài là em chủ quán quay mặt đi vào trong một nước. Cơn lai rai để giúp chúng tôi quên đi mưa gió bao quanh.
.
.
Thành phố Quảng Ngãi sau 4 năm khi tôi đến trước đó thay da đổi thịt khá rõ, đường xá phố thị hiện lên rõ rệt hơn. Từ khi dự án Dung Quất được hình thành khu vực miền Trung đặc biệt là Quảng Ngãi đã nhờ vậy lột hình hài tươi thắm hơn. Mùa hè 4 năm trước, Quảng Ngãi khi đó còn là thị xã nghèo nàn, èo uột như là một thị trấn đìu hiu. Và miền Tây Trà năm ấy như quay ngược về ký ức.
.
.
Tôi đến Quảng Ngãi khi ấy với dự án ODA cấp nhà nước chuyển giao máy siêu âm y tế cho các vùng sâu vùng xa. Và tôi đã đặt chân đến huyện Tây Trà vùng miền núi hẻo lánh và nghèo nhất Quảng Ngãi cũng như là của cả nước. Huyện Tây Trà mới được tách ra từ Trà Bồng với con đường núi gập ghềnh và khó đi vô kể. Các xe thông thường hầu như khó thể vượt quá, chủ yếu là các xe dã chiến mới thích hợp địa hình này. Máy đã được đưa lên từ hôm trước còn tôi vào chiều bắt xe tới Trà Bồng rồi đón xe Minxk sản xuất bởi Liên Xô lên Tây Trà cho kịp tối. Con đường thì phải nói là tử thần đèo dốc ngun ngút và u sần gai góc và sạt lở lấp đường như thử gan người lữ hành. Đường xấu bấy nhiêu để tô vẻ thêm vẻ đẹp sương khói của miền sơn cước. Những bản làng dân tộc Kor nghiêng nghiêng bên sườn đồi với vẻ ngai ngái xa xa phủ lấp sương chiều như bức tranh thủy mặc khoe nét duyên thầm đại ngàn. Trên con đường anh lái xe như trút mình qua từng câu chuyện kể về miền sơn cước này. Về lá ngón chết người kết thúc nhiều bi kịch tình yêu trên đỉnh núi này. Tây Trà giáp với huyện Trà My của Quảng Nam chính là thủ phủ của quế rừng. Mùi quế thơm lừng khắp bản làng, những nhánh quế tươi ngậm tê tê khoan khoái cả răng và lưỡi. Lợi ích từ quế hình như chỉ còn là kỷ niệm, bạt ngàn quế đấy nhưng chỉ để đốn làm củi và cái nghèo đói tràn lan trên từng gương mặt người. Tây Trà có nguồn đá hoa cương quý hiếm thuộc dạng có tiếng cả nước sánh với Ngũ Hành Sơn của Đà Nẵng với các vân đá khá đẹp và lạ. Và từng đoàn xe tải từ miền xuôi chở từng tấn từng tấn đá cày xới nát cả con đường Tây Trà làm Tây Trà đã xa càng xa thêm. Những nguồn lực tự nhiên này chỉ càng sinh lợi cho những người miền xuôi hơn là Tây Trà.
.
.
Bệnh viện huyện Tây Trà như những căn nhà cấp 4 loe hoe và xập xệ với thiết bị y tế hiện đại nhất là máy thở. Bệnh viện như chỉ có chức năng trị cảm cúm xổ mũi và các bịnh thông thường và giúp người dân đừng ngừng thở để đưa về xuôi. Khi máy siêu âm được đưa tới thì họ chưa được đào tạo tối thiểu để hiểu và sử dụng nó. Có vẻ nó sẽ được đóng chăn dài hạn để làm tròn bổn phận ODA mà nhà nước làm cho tròn hình thức và thành tích mà trên giao phó. Người dân ở đây tuy nghèo nhưng khá hiếu khách và thân thiện. Tôi được họ mời chào khá vui vẻ và hòa đồng. Thu nhập của một y sĩ miền núi là 300.000 đồng một tháng hơi dư một chút để đón xe Minxk về miền xuôi. Giám đốc bệnh viện - một trí thức lỡ thời bắt ghế trò chuyện với tôi cả đêm. Câu chuyện xoay quanh những u uẩn mà anh gặp phải bởi cơ chế và một chút luyến tiếc về tuổi xuân thiếu sự can đảm để vứt bỏ cả tương lai vào miền núi hiu hắt này.
.
.
Buổi sáng miền núi luôn luôn trong lành và chậm chạp khác biệt hẳn với vẻ bận rộn và bụi bặm thành thị. Hít một hơi dài khoan khoái để thu hết vào buồng phổi hơi sương cây rừng và tiếng chim chóc sơn khê. Rồi tạm biệt Tây Trà nghèo nhưng đẹp này. Tôi và anh tài xế xe Minxk trở về lại Trà Bồng. Chúng tôi khi đó đã như là người bạn thân và anh chở tối đi ngắm thác Cà Đú một cảnh đẹp mê người của xứ Trà Bồng mà thường chỉ người dân bản địa mới biết và ghé chơi. Thác nước trắng xóa và mạnh mẽ dẫn con nước suối mát lạnh hoà trộn vào sông Trà. Anh và tôi ghé vào thuỷ điện Cà Đú. Thuỷ điện Cà Đú một thời là nguồn điện chính của vùng đất này nhưng khi lưới điện quốc gia được kéo tới đây thì nó gần như bị bỏ phế. Và một doanh nghiệp gốc Quảng Ngãi ở Sài Gòn đã mua lại để chạy điện sản xuất que hàn đưa về Sài Gòn. Tôi, anh tài và các công nhân thuỷ điện bày chiến tiệc dưới con thác cuồn cuồn bạt nước trắng xoá lên cả bờ mà nhậu say sưa, ghi ta gảy tèn tèn ca hát vang trời như muốn lấn át tiếng nước cuộn ầm ầm của thác. Những khoảnh khắc ấy thì cuộc đời phồn hoa muôn ngàn bạc lượng chắc gì mua được. Đúng với tinh thần "Tứ hải giai huynh đệ". Rồi cũng lúc chia xa và hẹn gặp lại nhưng vẫn chỉ là lời hứa khi tới Quảng Ngãi mà không ghé được Tây Trà, Trà Bồng nhiều kỷ niệm này.
.
.
Thành phố Quảng Ngãi sau 4 năm khi tôi đến trước đó thay da đổi thịt khá rõ, đường xá phố thị hiện lên rõ rệt hơn. Từ khi dự án Dung Quất được hình thành khu vực miền Trung đặc biệt là Quảng Ngãi đã nhờ vậy lột hình hài tươi thắm hơn. Mùa hè 4 năm trước, Quảng Ngãi khi đó còn là thị xã nghèo nàn, èo uột như là một thị trấn đìu hiu. Và miền Tây Trà năm ấy như quay ngược về ký ức.
.
.
Tôi đến Quảng Ngãi khi ấy với dự án ODA cấp nhà nước chuyển giao máy siêu âm y tế cho các vùng sâu vùng xa. Và tôi đã đặt chân đến huyện Tây Trà vùng miền núi hẻo lánh và nghèo nhất Quảng Ngãi cũng như là của cả nước. Huyện Tây Trà mới được tách ra từ Trà Bồng với con đường núi gập ghềnh và khó đi vô kể. Các xe thông thường hầu như khó thể vượt quá, chủ yếu là các xe dã chiến mới thích hợp địa hình này. Máy đã được đưa lên từ hôm trước còn tôi vào chiều bắt xe tới Trà Bồng rồi đón xe Minxk sản xuất bởi Liên Xô lên Tây Trà cho kịp tối. Con đường thì phải nói là tử thần đèo dốc ngun ngút và u sần gai góc và sạt lở lấp đường như thử gan người lữ hành. Đường xấu bấy nhiêu để tô vẻ thêm vẻ đẹp sương khói của miền sơn cước. Những bản làng dân tộc Kor nghiêng nghiêng bên sườn đồi với vẻ ngai ngái xa xa phủ lấp sương chiều như bức tranh thủy mặc khoe nét duyên thầm đại ngàn. Trên con đường anh lái xe như trút mình qua từng câu chuyện kể về miền sơn cước này. Về lá ngón chết người kết thúc nhiều bi kịch tình yêu trên đỉnh núi này. Tây Trà giáp với huyện Trà My của Quảng Nam chính là thủ phủ của quế rừng. Mùi quế thơm lừng khắp bản làng, những nhánh quế tươi ngậm tê tê khoan khoái cả răng và lưỡi. Lợi ích từ quế hình như chỉ còn là kỷ niệm, bạt ngàn quế đấy nhưng chỉ để đốn làm củi và cái nghèo đói tràn lan trên từng gương mặt người. Tây Trà có nguồn đá hoa cương quý hiếm thuộc dạng có tiếng cả nước sánh với Ngũ Hành Sơn của Đà Nẵng với các vân đá khá đẹp và lạ. Và từng đoàn xe tải từ miền xuôi chở từng tấn từng tấn đá cày xới nát cả con đường Tây Trà làm Tây Trà đã xa càng xa thêm. Những nguồn lực tự nhiên này chỉ càng sinh lợi cho những người miền xuôi hơn là Tây Trà.
.
.
Bệnh viện huyện Tây Trà như những căn nhà cấp 4 loe hoe và xập xệ với thiết bị y tế hiện đại nhất là máy thở. Bệnh viện như chỉ có chức năng trị cảm cúm xổ mũi và các bịnh thông thường và giúp người dân đừng ngừng thở để đưa về xuôi. Khi máy siêu âm được đưa tới thì họ chưa được đào tạo tối thiểu để hiểu và sử dụng nó. Có vẻ nó sẽ được đóng chăn dài hạn để làm tròn bổn phận ODA mà nhà nước làm cho tròn hình thức và thành tích mà trên giao phó. Người dân ở đây tuy nghèo nhưng khá hiếu khách và thân thiện. Tôi được họ mời chào khá vui vẻ và hòa đồng. Thu nhập của một y sĩ miền núi là 300.000 đồng một tháng hơi dư một chút để đón xe Minxk về miền xuôi. Giám đốc bệnh viện - một trí thức lỡ thời bắt ghế trò chuyện với tôi cả đêm. Câu chuyện xoay quanh những u uẩn mà anh gặp phải bởi cơ chế và một chút luyến tiếc về tuổi xuân thiếu sự can đảm để vứt bỏ cả tương lai vào miền núi hiu hắt này.
.
.
Buổi sáng miền núi luôn luôn trong lành và chậm chạp khác biệt hẳn với vẻ bận rộn và bụi bặm thành thị. Hít một hơi dài khoan khoái để thu hết vào buồng phổi hơi sương cây rừng và tiếng chim chóc sơn khê. Rồi tạm biệt Tây Trà nghèo nhưng đẹp này. Tôi và anh tài xế xe Minxk trở về lại Trà Bồng. Chúng tôi khi đó đã như là người bạn thân và anh chở tối đi ngắm thác Cà Đú một cảnh đẹp mê người của xứ Trà Bồng mà thường chỉ người dân bản địa mới biết và ghé chơi. Thác nước trắng xóa và mạnh mẽ dẫn con nước suối mát lạnh hoà trộn vào sông Trà. Anh và tôi ghé vào thuỷ điện Cà Đú. Thuỷ điện Cà Đú một thời là nguồn điện chính của vùng đất này nhưng khi lưới điện quốc gia được kéo tới đây thì nó gần như bị bỏ phế. Và một doanh nghiệp gốc Quảng Ngãi ở Sài Gòn đã mua lại để chạy điện sản xuất que hàn đưa về Sài Gòn. Tôi, anh tài và các công nhân thuỷ điện bày chiến tiệc dưới con thác cuồn cuồn bạt nước trắng xoá lên cả bờ mà nhậu say sưa, ghi ta gảy tèn tèn ca hát vang trời như muốn lấn át tiếng nước cuộn ầm ầm của thác. Những khoảnh khắc ấy thì cuộc đời phồn hoa muôn ngàn bạc lượng chắc gì mua được. Đúng với tinh thần "Tứ hải giai huynh đệ". Rồi cũng lúc chia xa và hẹn gặp lại nhưng vẫn chỉ là lời hứa khi tới Quảng Ngãi mà không ghé được Tây Trà, Trà Bồng nhiều kỷ niệm này.
(Hình lụm trên mạng)



Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét