Thứ Hai, 18 tháng 9, 2017

Văn hóa và văng đạn kiểu Pháp (Phần 1)

Xem thêm: Phần 2

Đang hứng về Phốp nhợn nên hôm nay em sẽ chém về văng hóa Pháp và khi hứng có thể văng đạn sang lĩnh vực khác. Bà con thấy gió mát rười rượi thì ráng hưởng thụ trong khí trời nóng bức này hehe
.
Nói không ngoa trong các mảng văn hóa, nghệ thuật và cả kinh tế chính trị hiện đại chịu ảnh hưởng của văn hóa Pháp rất lớn bắt đầu từ Thời kỳ Khai sáng phát xuất từ các nhà văn và các triết gia người Pháp như Voltaire, Rousseau và Montesquieu. Thời kỳ khai sáng đề cao tính lý tính, hợp lý và khoa học để đề cao cá tính cá nhân, tính công dân trong thể chế quốc gia thay thế cho những thể chế chuyên chế, độc tài. Và nó chính là nền tảng cho cuộc cách mạng dân chủ tư sản Pháp sau này. Cái khoảng này xin phép bàn sau, sẽ bàn về ảnh hưởng đến văn hóa nghệ thuật trước.
.
Từ nền tảng khai sáng và sau cách mạng tư sản Pháp thì chủ nghĩa lãng mạn trong văn hóa, nghệ thuật bắt đầu lên ngôi với các cách chim đầu đàn người Pháp như Victor Hugo, thi sĩ Lamartine và Alfred de Musset ... Chủ nghĩa lãng mạn đề cao tính cá nhân, tính thoát ly khỏi những giáo điều rởm rít trước đó. Con người hướng tới sự tự do tư tưởng và cả tự do trong mộng tưởng, Với bức tranh nổi tiếng "Wanderer on the Sea of Fog" (hình 1) như đại diện cho những tư tưởng này. Và khi nhắc đến chủ nghĩa lãng mạn thì hình ảnh này gần như gắn chặt với nó.
.
Và tiếp nối là các thời kỳ như chủ nghĩa Ấn tượng với các họa sĩ Monet, Manet và Renoir ... và tương đương nó trong văn học là một nền văn học mang tính Tượng Trưng với các đại diện cũng người Pháp như Baudelaire, Mallarmé và Valéry ... và trong âm nhạc là những Debussy, Ravel .. Tựu chung trong thời kỳ này thì con người đẩy cao hơn sự lãng mạn. Sự lãng mạn được cô đọng lại được nhận biết bởi trực giác của người nghệ sĩ . Với hội họa tiêu biểu là những đóm nắng nhảy múa, với thi ca là tính giai điệu và các biểu tượng mang tính tượng trưng và âm nhạc là những âm thanh rời rạc, lãng đãng không hình khối, nó như sự tung tăng của thính giác.
.
Cũng lại là người Pháp với các trường phái ra đời sau đó như Biểu hiện, Dã Thú, Lập Thể và đỉnh điểm là Chủ nghĩa Siêu Thực ra đời. Với tuyên ngôn của André Breton, với những vần thơ dự cảm của thiên tài Arthur Rimbaud, chủ nghĩa siêu thực ra đời đánh dấu cho nền văn hóa nghệ thuật hiện đại và hậu hiện đại ngày nay.
.
Bên cạnh đó nghệ thuật thứ 7 là điện ảnh ra đời cũng nhờ công anh em người Pháp là Auguste và Louis Lumière . Nói đi để thấy sự rất quan trọng trong văn hóa Pháp với nhân loại. Nhưng bên cạnh một nền văn hóa thường mang tính khai sáng, mở đầu một trào lưu thì người Pháp cũng như văn hóa Pháp phải nhìn nhận thực tế nặng tính bảo tồn có thể hiểu theo nghĩa là bảo thủ cộng thêm sự lững lơ không dứt khoát để đi tới đỉnh cao hay sự trọn vẹn. Và sự tiếp nối, kế thừa để đưa đến đỉnh cao lại thuộc về nền văn hóa Anh - Mỹ (hứng tình sẽ chém thằng này luôn hehe). Khi thế giới càng ngày càng hiện đại, lý tính hết cỡ, vật chất hóa hết cỡ thì người Pháp gần như lạc lõng. Họ như bõ ngõ, không hòa nhập kịp và khệnh khạng ta riêng một cõi (Tôi lại khoái cái "ta riêng một cõi" này của Pháp). Điển hình như âm nhạc pop-rock đại chúng rầm rộ một thời thì Pháp vẫn giữ vững thứ âm nhạc mang nặng tính melodie của riêng mình, vớt vát có Johnny Halliday rồi cũng chìm dần ...
Ps: Bài viết này quá trình móc ra, sắp xếp lại từ vùng ký ức và miền suy tưởng của riêng tôi. Nên sự kiện, dữ liệu và nghệ sĩ có thể hoàn toàn không chính xác.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...