Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

Xe máy phiêu du ký (Kỳ 5: Phú Yên, Bình Định)

Chặng: Phú Yên

Ra khỏi Khánh Hòa đến địa phận Phú Yên là đèo Cả như đường phân giới tỉnh với bãi Đại Lãnh tuyệt đẹp, một danh thắng của đất nước.
Trong suốt cuộc hành trình thì Phú Yên có lẽ là niềm đáng tiếc nhất của tôi. Kế hoạch là ghé thăm Gành Đá Dĩa sau đó ghé đầm Ô Loan ăn sò huyết. Nhưng khi khởi hành là đi tuốt luốt. Chạy ngon trớn là đã tới Sông Cầu giáp ranh Bình Định muốn quay lại phải mất gần 40 cây số. Thế là tiếp tục đi Bình Định bỏ qua Phú Yên. Đây là bài học đắt giá phải nghiên cứu bản đồ kỹ trước khi đi. Tôi quá ỉ i và dựa vào các bảng hướng dẫn trên quốc lộ. Và tỉnh Phú Yên hình như không muốn quảng bá hình ảnh các danh thắng của tỉnh mình hay sao mà không có một bảng chỉ dẫn nào cả và trong các tỉnh tôi đi qua trong cuộc khởi hành thì Phú Yên là đường xá tệ nhất, ổ voi ổ gà như nấm và bà con tăng gia sản xuất trên đầy đường quốc lộ với lúa và tôm khô phơi đầy cản trở cả giao thông.
Bình Định và Phú Yên đã phá núi làm những con đường dọc biển để tránh đèo Cù Mông hiểm trở và nhiều tai nạn. Con đường dọc biển đầy gió mát và đã con ngươi.





Chặng: Bình Định

Tới Quy Nhơn nghỉ ngơi chút đỉnh, kiếm chỗ trọ và thăm thú phố phường. Sau đó ghé tới đầm Thị Nại với cầu Nhơn Hội được xem như cầu vượt biển dài nhất Việt Nam hiện nay
Và nghỉ ngơi một đêm lai rai vài người bạn để mai ghé lại Tây Sơn cho người bạn đường biết Hầm Hô và bảo tàng Quang Trung. Tính liên lạc với anh Sơn Hầm Hô người bạn cũ khi trước để đi Phú Lạc nhưng mất liên lạc. Hỏi người dân nhưng họ không rành lắm đành bỏ ý định tìm về gốc tích Tây Sơn Tam Kiệt. Ghé bảo tàng Quang Trung xem biểu diễn
Trên đường có ghé thành Đồ Bàn kinh đô cũ của Chiêm Thành nhưng giờ đây chỉ còn là một bãi hoang phế điêu tàn

Bonus: Kỷ niệm Tây Sơn (Đi một mình trước đây)
Tưởng chừng chuyến đi Bình Định vừa qua chỉ là những chuyến vòng vòng Quy Nhơn. Cũng may là vào thứ sáu trước ngày bay về Sài Gòn một ngày thì sắp xếp được việc mà chuồn đi Tây Sơn. Tôi muốn đi Tây Sơn đã từ rất lâu. Tôi muốn tìm hiểu về đất phát tích đế vương này. Sáng dậy cũng hơi trể, rửa mặt đánh răng ăn sáng xong xuôi rồi mướn một chiếc xe máy để khởi hành. Phi một lèo thẳng tiến Tây Sơn. Tây Sơn thì cách Quy Nhơn khoảng hơn 40 cây số. Bản đồ thì nằm ngay cái cửa miệng.
.
Bước vào địa phận Tây Sơn thì trước mắt tôi là một dãy núi thấp nằm về phía tay trái đường du hành. Dãy núi thì không cao nhưng kéo dài liên tục tạo thành một bức thành phòng thủ cũng khá hiệu quả. Vừa đi vừa dò dẫm đường nên cũng khá mất thời gian. Khi gần tới thị trấn Phú Phong thì một cái biển khá ấn tượng nằm phía phải đập vào mắt "Nhà từ đường Bùi Thị Xuân" nên quyết định ghé đây trước.
.
Tìm một hồi chả biết cái nhà từ đường nó nằm ở đâu. Tính tôi thì phải tìm cho đã đời mới hỏi nên vòng qua vòng lại mấy lần thấy một khu nhìn khá trang nghiêm, tường dây leo bao quanh và cái cổng hơi cổ cổ nên đinh ninh đây có lẽ là nhà từ đường của nữ tướng khét tiếng này. Ngó đi ngó lại thì chả thấy ai hết nên cũng không dám vô bèn quẹo ra đầu hẻm hỏi dân địa phương. Vừa nghe tôi hỏi nó có phải là nhà từ đường không thì dân địa phương cười khằng khặc, lắc đầu. Xệ quá nên phải hỏi cái nhà từ đường đó nằm ở đâu? Thì ra cái nhà từ đường chính gốc lại là cái nhà nhỏ nhỏ mà tôi vòng qua vòng lại mấy lần mà không biết. Không biết bởi vì tôi không thể hình dung nỗi một di tích mang tính lịch sử như vậy lại xập xệ như thế, cây hoang cỏ dại ngập đầy như thế. Nếu nhìn kỹ mới thấy một bia đá đen đủi nằm bên trong sân.
.
Diện kiến một di tích của một nữ tướng vĩ đại của dân tộc mà lòng trĩu buồn, nó cùng một cảm giác khi tôi lần đầu tiên qua Cù Lao Phố để thắp nhang đền thờ Nguyễn Hữu Cảnh. Đúng là thời gian vô tình thật nhưng vô tình nhất là của lòng người và của một chế độ chuyên chính. Cửa nhà từ đường thì đóng chặt. Đứng tần ngần một hồi rồi quay đi. Rồi thẳng tiến đến bảo tàng Quang Trung. Bước vào cổng thì bảo vệ kêu là hết giờ viếng thăm ngó đồng hồ là 11h30, phải 1h30 mới mở cửa lại. Đành quay ra và đến bờ sông Kôn nhìn dòng nước chảy
.
Đứng tần ngần một hồi rồi kiếm cái gì bỏ bụng. Và hỏi đường đi Hầm Hô. Đành phải đi Hầm Hô trước rồi quay lại bảo tàng sau. Đường vào Hầm Hồ thật lãng mạn và đầy chất sinh thái với phân bò đầy đường. Du lịch sinh thái ít nhất phải là như vậy chứ. Đi khoảng 10 phút từ thị trấn Phú Phong là đến cổng khu du lịch. Đợt đi vừa rồi quá vội nên để quên cái máy chụp hình ở Sài Gòn nên quắt một anh chụp hình dạo ngoài cổng cùng đi và cùng chụp. Anh này tên là Sơn và hợp đồng 3000 đ/1 phim chưa rửa. Hai tay bắt đầu đi vào vùng suối đá Hầm Hô - Bình Định. Anh đòi chụp hình tôi. Tôi thì gạt tay bắt anh chụp cảnh giùm tôi. Tôi thì cái con mẹ gì trước cảnh thiên nhiên thơ mộng đến vậy, cái mặt chỉ giỏi phá hoại thiên nhiên, hủy hoại sự lãng mạn. Ảnh sợ mất sở hụi nên năn nỉ. Thì thôi, một tấm chụp tôi, một tấm chụp cảnh. OK salem? Rồi hai anh em leo trèo, hùng hục đi. Bao nhiêu là cảnh đẹp, thơ mộng ngập tràn trong con mắt tôi và con mắt máy ảnh.
.
Hầm Hô là một suối đá có địa hình đẹp với nhấp nhô đá và len chen bởi dòng nước trong vắt Chúng tôi mãi miết leo trèo qua các tảng đá hiểm hóc để đến cuối đoạn đường không thể nào tiếp tục nữa mới dừng. Qua đoạn đường chúng tôi như thân nhau hơn. Tôi hứng thì khỏi nói rồi, anh Sơn thì nói ảnh khoái những thằng có tính mạo hiểm như tôi và biết nhận thấy vẻ đẹp thiên nhiên hơn hẳn vẻ đẹp của con người như tôi. Rồi đến con suối cuối cùng là cảnh hòa mình vào thiên nhiên. Đơn giản là nude giữa đất trời. Hai thằng đàn ông cởi truồng trồng nhỗng mà tắm suối (Có chụp hình nhưng giữ làm của riêng).
.
Đúng là nằm giữa dòng suối để nước vỗ về cơ thể thật sảng khoái, bỗng thấy những bon chen giữa cuộc đời thật vô nghĩa. Những dòng thác đập vào cơ thể mặt mày thì còn sướng gấp bội đi spa. Tắm táp đã đời mà không nỡ rời xa. Nhưng cũng đã đến lúc luyến tiếc rời xa. Anh em đi về chỗ căn tin mà lai rai vài chai bia mà tán dóc, nói chuyện với dân thổ địa Phú Phong, Phú Lạc thật là lý thú. Và những bí mật về Tây Sơn dần dần được thố lộ. Nó quý báu gấp ngàn lần những lý thuyết suông đầy rẫy trong sách giáo khoa.
.
Và tôi với anh Sơn sau khi rời khỏi Hầm Hô thì quyền quyết định nhường cho anh thổ địa. Anh giới thiệu về Tây Sơn ở đâu thì tôi quyết tòng theo đó. Và kế hoạch là ghé thăm nhà từ đường tướng Võ Văn Dũng, sau đó là ghé ngược lại nhà từ đường Bùi Thị Xuân để len lỏi vào trong. Còn nhà bảo tàng đối với tôi giờ chỉ là phụ. Tôi muốn tìm những cái hương hồn thật sự ẩn khuất trong vùng đất Tây Sơn huyền bí này. Còn những nhà bảo tàng do con người tạo ra cho dù có hoành tráng hay kỳ vĩ thì vẫn chỉ là những cái xác không hồn đối với tôi. Rời khỏi Hầm Hô đi chừng 1 km thì nhà từ đường Võ Văn Dũng ẩn khuất trong một con hẻm nhỏ. Một cái cổng cũ kỷ và một bờ hoang dại hiển hiện trước mắt tôi
.
Một vị tướng lừng danh, một nhà ngoại giao tài tình trước bá quan văn võ nhà Thanh, con người mang trọng trách đòi lại những đất đai đã mất của Việt Nam nay được an nghỉ trong sự hoang tịch và lầy lội. Tôi bỡ ngỡ, thẹn thùng. Nhà từ đường của ông còn hoang tàng hơn cả nhà từ đường bà Bùi Thị Xuân. Và hàng rào kẽm gai ngăn bước chân chúng tôi. Nhưng phải vào thôi và xém chút nữa là rách quần khi xâm nhập bất hợp pháp.
.
Muốn thắp một cây nhang nhưng nhà từ đường đóng kín cổng đành vái chay trước bia đá vô tri do nhà nước dựng lên. Rời khỏi nhà từ đường, chúng tôi quẹo ngược lại nhà từ đường Bùi Thị Xuân. Vẫn đóng cửa im ỉm như khi lần đầu tôi ghé. Nhưng anh thổ địa chỉ tôi đi con đường vòng qua nhà hàng xóm và xin ghé qua nhờ. Việc chúng tôi xuất hiện cũng làm xôn xao cái xóm nhỏ đó. Và tiếng động đã làm gia chủ mở cửa nhà từ đường. Và tôi xin phép chủ nhà cho tôi được thắp nhang nữ tướng Bùi Thị Xuân.
.
Rời nhà từ đường mà lòng nhiều bồi hồi. Và đi tiếp đến đoạn đường cuối nhà bảo tàng Quang Trung uy nghi, đẹp đẽ nhưng mang nhiều tính định hướng hơn.
.
Và những hiện vật sưu tầm khắp nơi về nhà Tây Sơn được lưu trữ tại đây. Và cái giọng đều đều của hướng dẫn viên du lịch đang đọc sách giáo khoa về triều Tây Sơn. Và những con mắt trố lên trầm trồ, ngưỡng mộ của khách thập phương. Tôi chán nản đi một vòng sơ sơ rồi ra. Qua đến khu nhà thờ cũ. Điện thờ rất đẹp với những sơn son thiếp vàng. Những pho tượng đồng uy nghi được xếp 3 mặt. Ngay chính điện từ trái sang phải là Nguyễn Nhạc, Nguyễn Huệ chính giữa và Nguyễn Lữ. Bên mặt trái là tướng Ngô Thì Nhậm, Ngô Văn Sở, Trần Văn Kỷ. Bên mặt phải là Võ Văn Dũng, Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu. Rất đẹp, rất uy nghi bà con ơi. Nhưng máy hình của anh Sơn thì lại ngủm nên không chụp được để bà con chiêm ngưỡng đành xin lỗi vậy.
.
Rời bảo tàng thì trời đã về chiều. Tính đến thẳng Phú Lạc để tìm hương hồn gốc tích thứ thiệt của Tây Sơn tam kiệt nhưng đành phải hẹn lại sau cho chuyến Xuyên Việt bằng xe máy. Tôi với anh Sơn kiếm một quán ăn để lai rai mà tạm biệt. Gân bò và rượu đế để chia tay. Và tôi lưu số anh là Sơn Hầm Hô và yêu cầu lưu tên của tôi là Luân Hầm Hô luôn. Tôi hứa là sẽ có dịp gặp lại anh tại Hầm Hô với bạn gái của tôi mà tắm tiên nhưng chắc chắn là anh không được phép chụp hình. Thôi đành tạm biệt Tây Sơn vậy. Hẹn gặp lại










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...