Thứ Tư, 13 tháng 9, 2017

Truyện ngắn: Nụ hôn vĩnh biệt (Phần 3)


Nụ hôn vĩnh biệt: Phần 1

Nụ hôn vĩnh biệt: Phần 2


Thắng bật điếu thuốc. Ngồi đó. Ngắm nhìn. Nụ cười. Lan dựa tơi mình vào gối và khẻ rung mình trong mơ. Thắng thích ngắm giấc ngủ, giấc ngủ của người khác bởi giấc ngủ của chính mình Thắng không thể ngắm được nhưng từ giấc ngủ của người khác, Thắng có thể mường tượng giấc ngủ của chính mình. Lan ngủ ngon lành như một đứa trẻ sau khi đã thỏa thuê, cô mĩm cười trong cơn mê của mình, má cô còn ửng hồng trong màn đêm mờ ảo dưới ánh đèn ngủ, miệng cô chép chép. Sự đáng yêu của Lan khi ấy làm Thắng cứ thẩn người hàng giờ như vậy. Rồi Lan cựa mình thức giấc.
.
Cô hỏi Thắng làm gì không ngủ mà cứ ngồi thần ra đấy. Thắng mĩm cười: "Anh thích ngắm em ngủ". Cô cũng cười: "Anh có sở thích kỳ lạ dữ". "Em ngủ trông đáng yêu" "Bộ em thức không đáng yêu à?" "Em thức làm anh ngợp thở" "Bộ khi thức em đáng sợ lắm sao?". Thắng chỉ cười và nói với Lan "Sau này có ngủ thì khép lại một tí, con gái mà cứ ngủ là banh hàng như vậy ai chịu cho nỗi" "Người ta như vậy đó, không chịu thì thôi" "Cứ chành bành riết, làm anh cứ nỗi máu dâm dê trong người hehe" "Chỉ giỏi nhất là ăn nói bậy bạ". Rồi cả hai cùng cười, lao vào nhau cho hiệp đấu thứ hai.
.
Cả những lúc cãi lộn hay giận hờn nhau, thì sau những câu nói bông đùa của Thắng là Lan cứ phì cười và giận hờn cũng trôi qua mau. Lan nghĩ mình đã dính bã của Thắng, biết vậy nhưng không muốn thoát ra chút nào. Lan chợt nhớ đến một tối nọ khi cả hai lên sân thượng của chung cư Bờ Kè còn đang xây dựng dở dang. Cả thành phố như chìm vào nhau, chìm vào màn đêm, chìm vào bóng trăng bàng bạc. Lan dựa mình vào Thắng nghe Thắng nói mê man về trăng. Nào Trăng của Debussy chứa khoảng khắc, cảnh vật, nó len lỏi giữa vạn vật để mang một chút gì sự lãng đãng cuộc đời, nó tô điểm vượt thoát khỏi sự nhàm chám của tâm tưởng, nhưng nó cũng chính là sự lạc lối giữa ngút ngàn lẽ sống tầm thường - một cuộc sống mà ai cũng phải trải qua - rồi lại luôn mê man với chính mình, tự đặt câu hỏi "Ta là ai" muôn thuở như một. Nào Trăng của Beethoven thì tràn đầy, cuồng bạo. Nó là tiếng lòng của tình yêu, một tình yêu muốn hướng về sự vĩnh cửu. Nhưng!
.
Thắng dừng lại và nhìn ánh mắt mê mải của Lan. Thắng hỏi bộ nghe chán lắm hả, Lan phì cười "Đâu có đâu, em không hiểu cho lắm những điều anh nói nhưng em thích nghe nó". Thắng cười phá lên " Thôi không thèm nói nữa mà chuyển qua hành động ngay thôi". Thắng cúi xuống hôn Lan, len lỏi vào cô giữa bạt ngàn Trăng khi ấy.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...