Nhạc sĩ : Văn Cao (P3)
Có lẽ với những quốc gia ôn đới hay những vùng miền với đặc tính bốn mùa rõ rệt như miền Bắc Việt Nam mới thấm rõ được những thay đổi của thời gian . Và đặc biệt là mùa thu - mùa của thi ca và nghệ thuật . Với Văn Cao mùa thu ám ảnh ông rất lớn . Các tác phẩm của ông đều bàng bạc chất thu . Một phần trong ông mùa thu gợi nỗi hoài niệm, như một sự đánh mất, chia ly "Hình ảnh người chinh phu trong lòng người cô phụ "
Nhưng một phần trong ông cũng khá lạ với một "Mùa cô liêu" như ông tự nhận, cũng là sự chia ly, mất mát của một "Thời lá rụng" nhưng nó lại bình thản như một sự "Thấu hiểu" một sự "Triệt Ngộ" . Và với "Thu Cô Liêu" tôi vẫn chưa tìm thấy được một ca sĩ nào có thể hát trọn vẹn về nó .
(Lá xanh rơi rụng buồn chi lá vàng)
Và với "Cung Đàn Xưa" là một mùa Xuân xưa cũ, một mùa Xuân của quá khứ . Một mùa Xuân của
"Nghe thoáng tiếng kinh cầu xa xa,
ngàn lau thấp thoáng bóng kinh kỳ sầu bao la"
ngàn lau thấp thoáng bóng kinh kỳ sầu bao la"
Còn "Mùa Xuân đầu tiên" là mùa Xuân Hiện Tại, cũng có thể là Tương Lai hay cũng có thể là Mùa Xuân không bao giờ có thật trong cuộc đời này- Một mùa Xuân của Mộng Tưởng . Bởi biết đến bao giờ:
"Từ đây người biết thương người
Từ đây người biết yêu người"
Từ đây người biết yêu người"
Nhưng Tôi tin ngày đó sẽ đến cũng như Văn Cao luôn tin vào Một Mùa Xuân như vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét