Nhớ lại lần họp mặt các cựu sinh viên trường Đại Học Khoa học tự nhiên - Khoa Vật Lý hạt nhân. Lần họp mặt khá đầy đủ cả sinh viên cũ và mới và các Thầy Cô trong Khoa. Sau những tiết mục như ôn lại truyền thống hay kỷ niệm cũ, mới là tiết mục góp vui chương trình bởi những tài lẻ của từng người cho nó vui họp mặt. Đến phiên mình thì kế hoạch mình đã chuẩn bị sẵn là kể truyện cười về "Giáo dục" cho vui. Thì một cô giáo trẻ mà mình hay gọi là Chị hơn là Cô ngắt liền. Cô yêu cầu tôi "bình Kim Dung" chứ không kể truyện cười. Bà cô ác đạn hết biết. Bình Kim Dung thì liên quan gì đến "chuyện học" đây trời! .
.
Tự nhiên nhớ lại một đoạn rất hay trong "Ỷ Thiên đồ long ký" Và "Bình Kim Dung" trước bá quan văn võ cái đoạn này . Cái đoạn khi quân Nguyên lên núi Võ Đang để gây sự với Trương Tam Phong và các đệ tử. Trương tam Phong đang bị chấn thương, còn các đệ tử thì không có ai có khả năng chống lại quân Nguyên đầy cao thủ võ lâm. Trương tam phong quyết định truyền "cấp tốc" Thái Cực Kiếm cho Du Liên Châu - đệ tử thứ 2 trong Võ Đang thất hiệp và Trương Vô kỵ trà trộn vào bị Trương Tam Phong phát hiện được.
'
Trương tam phong múa 1 lần bài Thái Cực Kiếm cho cả bác cháu xem. sau đó ông hỏi 2 người nhớ được bao nhiêu phần. Du Liên Châu đáp "Con nhớ được 5 phần" còn Trương Vô Ký đáp" Con nhớ được 7, 8 phần". Trương Tam Phong múa lần thứ 2 rồi hỏi tiếp. Du Liên Châu đáp: "Con nhớ được 8 phần" còn Trương Vô Kỵ đáp "Con chỉ còn nhớ 1, 2 phần thôi" . Du Liên Châu chửi thầm TVK" Thằng ngu như bò" còn Trương Tam Phong lại khen TVK "Tốt lắm" hehe. Đến lần thứ 3 thì Du Liên Châu thì "Nhớ hết" còn Trương Vô Kỵ thì "Quên hết" . Và Trương Tam Phong đã chọn Trương Vô Kỵ ra đối chọi với quân Nguyên còn Du Liên Châu thì chỉ được phép "gải háng" mà xem.
.
Tự nhiên nhớ lại một đoạn rất hay trong "Ỷ Thiên đồ long ký" Và "Bình Kim Dung" trước bá quan văn võ cái đoạn này . Cái đoạn khi quân Nguyên lên núi Võ Đang để gây sự với Trương Tam Phong và các đệ tử. Trương tam Phong đang bị chấn thương, còn các đệ tử thì không có ai có khả năng chống lại quân Nguyên đầy cao thủ võ lâm. Trương tam phong quyết định truyền "cấp tốc" Thái Cực Kiếm cho Du Liên Châu - đệ tử thứ 2 trong Võ Đang thất hiệp và Trương Vô kỵ trà trộn vào bị Trương Tam Phong phát hiện được.
'
Trương tam phong múa 1 lần bài Thái Cực Kiếm cho cả bác cháu xem. sau đó ông hỏi 2 người nhớ được bao nhiêu phần. Du Liên Châu đáp "Con nhớ được 5 phần" còn Trương Vô Ký đáp" Con nhớ được 7, 8 phần". Trương Tam Phong múa lần thứ 2 rồi hỏi tiếp. Du Liên Châu đáp: "Con nhớ được 8 phần" còn Trương Vô Kỵ đáp "Con chỉ còn nhớ 1, 2 phần thôi" . Du Liên Châu chửi thầm TVK" Thằng ngu như bò" còn Trương Tam Phong lại khen TVK "Tốt lắm" hehe. Đến lần thứ 3 thì Du Liên Châu thì "Nhớ hết" còn Trương Vô Kỵ thì "Quên hết" . Và Trương Tam Phong đã chọn Trương Vô Kỵ ra đối chọi với quân Nguyên còn Du Liên Châu thì chỉ được phép "gải háng" mà xem.
.
Khi tôi kể với toàn khóa và các thầy cô về đoạn tích này trong kiếm hiệp Kim Dung và xin phép được "bình Kim Dung" như sau:
.
Giáo dục là sự truyền tải về sự hiểu, cái gốc của vấn đề, học nó để làm gì? Có ích gì cho bản thân và xã hội? Cách truyền tải của Trương Tam Phong là muốn truyền tải cái gốc, cái tinh túy của Thái Cực Kiếm và Trương Vô Kỵ nắm được cái tinh túy này còn Du Liên Châu chỉ nắm được cái vỏ bề ngoài. "Học là để quên" bởi nó đã là của ta thì còn cần gì phải nhớ. Và "Sự quên" có lợi ích là ta có thể "Chứa" được nhiều thứ khác nữa. Não ta là hữu hạn, cứ cố "ùn ứ" chứa chấp những cái có thể "sắp xếp" gọn gàng cho vào "ngăn kéo tiềm ức" thì thiệt là phí phạm vô cùng cái quý giá nhất mà cuộc đời trao cho ta.
.
Nắm được cái gốc không phải là đã xong. Ta phải dùng nó soi tỏ, chiêm nghiệm, mài dũa, va chạm với mọi thứ cần thiết để nó thêm sáng bóng, đẹp đẽ và vô giá như viên ngọc trong câu "Ngọc bất trác bất thành khí" thì khi đó những ứng dụng không còn bị giới hạn bởi sự nhớ hay thuộc lòng nữa mà trong kiếm hiệp hay gọi là "Nước chảy mây trôi"
.
Và thật buồn là giáo dục ngày nay lại đi ngược với điều này. Học sinh là những cỗ máy thuộc lòng đáng kinh sợ, được "nhồi" kiến thức một cách "vô bờ bến" và "Quên sạch sẽ" khi xong bổn phận thi cử chứ không phải là "Quên để nhớ". Như vậy vẫn còn đỡ nhiều khi "không quên sạch sẽ" nhưng mà "chế chiêu thức lung tung" biến dạng, kệch cỡm và gây hại cho mình và cho xã hội. Cái này thì dễ thấy đầy rẫy trong xã hội hiện nay.
.
Giáo dục là sự truyền tải về sự hiểu, cái gốc của vấn đề, học nó để làm gì? Có ích gì cho bản thân và xã hội? Cách truyền tải của Trương Tam Phong là muốn truyền tải cái gốc, cái tinh túy của Thái Cực Kiếm và Trương Vô Kỵ nắm được cái tinh túy này còn Du Liên Châu chỉ nắm được cái vỏ bề ngoài. "Học là để quên" bởi nó đã là của ta thì còn cần gì phải nhớ. Và "Sự quên" có lợi ích là ta có thể "Chứa" được nhiều thứ khác nữa. Não ta là hữu hạn, cứ cố "ùn ứ" chứa chấp những cái có thể "sắp xếp" gọn gàng cho vào "ngăn kéo tiềm ức" thì thiệt là phí phạm vô cùng cái quý giá nhất mà cuộc đời trao cho ta.
.
Nắm được cái gốc không phải là đã xong. Ta phải dùng nó soi tỏ, chiêm nghiệm, mài dũa, va chạm với mọi thứ cần thiết để nó thêm sáng bóng, đẹp đẽ và vô giá như viên ngọc trong câu "Ngọc bất trác bất thành khí" thì khi đó những ứng dụng không còn bị giới hạn bởi sự nhớ hay thuộc lòng nữa mà trong kiếm hiệp hay gọi là "Nước chảy mây trôi"
.
Và thật buồn là giáo dục ngày nay lại đi ngược với điều này. Học sinh là những cỗ máy thuộc lòng đáng kinh sợ, được "nhồi" kiến thức một cách "vô bờ bến" và "Quên sạch sẽ" khi xong bổn phận thi cử chứ không phải là "Quên để nhớ". Như vậy vẫn còn đỡ nhiều khi "không quên sạch sẽ" nhưng mà "chế chiêu thức lung tung" biến dạng, kệch cỡm và gây hại cho mình và cho xã hội. Cái này thì dễ thấy đầy rẫy trong xã hội hiện nay.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét