Thứ Hai, 9 tháng 10, 2017

Thiên Địa Nhân trong âm nhạc Việt Nam: NS Trịnh Công Sơn (Phần 1)


Với Trịnh Công Sơn luôn là một nỗi buồn man mác, cô tịch, trầm lặng, vô định. Từ những sáng tác đầu tiên của ông viết tặng ca sĩ Thanh Thúy như "Ướt Mi", "Thương Một Người" nó đã là như vậy và đến cả những sáng tác suốt cả cuộc đời ông cũng vẫn là như vậy. Tôi đã thấy sự u uẩn của ông từ những bức tự họa từ trước kia cũng như khi thấy ông tại quán Nhạc Sĩ . Về đời sống vật chất thì Trịnh sướng hơn Văn Cao nhiều lần nhưng về sự cô tịch tâm hồn có lẽ ông gấp Văn Cao nhiều lần.

(Thương một người - Thanh Thúy)

Nói đến Trịnh Công Sơn thì mọi người hay nghĩ đến ca từ trong ca khúc của ông và thường đánh giá thấp phần âm nhạc bởi cho nhạc ông về kỹ thuật là đơn giản .
Riêng tôi lại cùng nhận định như Văn Cao khi Văn Cao đánh giá về Trịnh Công Sơn "Tôi gọi Trịnh Công Sơn là người của thơ ca (Chantre) bởi ở Sơn, nhạc và thơ quyện vào nhau đến độ khó phân định cái nào là chính, cái nào là phụ... Trong âm nhạc của Sơn, ta không thấy dấu vết của âm nhạc theo cấu trúc bác học phương Tây. Sơn viết hồn nhiên như thể cảm xúc nhạc thơ tự nó trào ra" . Nên nhạc ông phải gọi là rất có hồn. Chỉ cần một cây đàn guitar và vài hợp âm hay chạy note đơn giản là đã thẩm thấu vào lòng người. Nên người chơi Trịnh Công Sơn hay không phải là người giỏi về kỹ thuật âm nhạc mà phải là người có hồn nhạc 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...