Trong bài viết sẽ sử dụng nhiều chất liệu từ những bài viết hay những trao đổi với anh Trần Minh Luận. Trong một bài viết của anh (sẽ đưa link phần bonus*) tôi có những comment như sau: "Cảm nhận riêng em thì những tìm kiếm bên ngoài hay những giá trị tiêu chuẩn, mặc định của người khác nó cũng chỉ phản ánh phía bên trong của mỗi cá nhân thôi (như tấm gương phản chiếu). Ví dụ: Một người luôn tìm kiếm sự nhìn nhận hay ngưỡng mộ từ người khác thì chỉ để phản ánh sự tự ti bên trong họ. Và những giá trị mặc định được tạo ra bởi đám đông, bởi truyền thông, bởi văn hóa tập quán cũng chỉ thể hiện phía bên trong cả một cộng đồng đó. Và những giá trị đó có thực sự mang lại hạnh phúc không? Cái này cũng khó nói được bởi khái niệm "hạnh phúc" là khái niệm "tự thân" (Khó chỉ là khái niệm "tự thân" chứ không phải là khái niệm "hạnh phúc"). Và Thiền (Thiền Định + Thiền Quán) là một trong những "phương tiện" để soi thấu khái niệm "tự thân" này (Ngoài Thiền còn nhiều phương tiện khác chứ không riêng phải chỉ là Thiền). Anh càng thấu suốt cái "tự thân" và hành động sát nhất cái "tự thân" thì anh càng dễ "hạnh phúc" với chính anh và con người thường khó phân biệt và hay lầm lẫn giữa sự thỏa mãn với sự hạnh phúc này"
Trong bài viết của anh Luận anh có đoạn: "Có người cho rằng, có địa vị, danh vọng, tiền bạc, gia đình đuề huề, con cháu đầy đàn… là hạnh phúc và họ nỗ lực, đánh đổi bằng mọi giá để có được mục tiêu này, và sau khi đạt được họ giữ được trạng thái hạnh phúc trong bao lâu? và họ có thực sự hạnh phúc với giấc mơ vừa có được hay không? Hay là sau đó họ lại tạo ra một mục tiêu mới để đeo đuổi tiếp?" thì theo nhận định riêng tôi đây chính là sự lầm lẫn giữa "sự thỏa mãn" và "sự hạnh phúc" bởi theo trích dẫn trên nó chỉ diễn tả "trạng thái thỏa mãn" chứ có thể không thuần là "trạng thái hạnh phúc". Sự thỏa mãn thường làm con người ta ngây ngất mạnh nhưng trạng thái tồn động của nó sẽ rất nhanh tàn phai và để đáp ứng tiếp trạng thái thỏa mãn này thì Một là con người sẽ tiếp tục dấn tới những giá trị cũ nhưng với tiêu chuẩn hay cường độ cao hơn. Ví dụ: Họ sẽ kiếm nhiều tiền hơn nữa, hay chức tước, địa vị lớn hơn nữa ..vv... bởi họ nghĩ chỉ vậy họ mới hạnh phúc hơn. Hai là họ sẽ chuyển sang một thứ khác mà họ sẽ cho là có thể mang lại cho họ hạnh phúc chẳng hạn Gái Hoa Hậu hehe (nếu là đàn ông) hay Siêu nhơn quần sịp đỏ (Nếu đàn bà) kaka. Cứ như thế họ cứ mê mãi kiếm tìm những giá trị hư ảo mà họ khẳng định chỉ nó mới mang lại cho họ sự Hạnh Phúc. Và cứ thế họ sẽ kiếm tìm "hạnh phúc" liên tục như vậy bởi họ đang hát bài hát "Thiên đường bị đánh mất" hay "Sao anh nỡ ra đi để em phải héo tàn hehe" (Dân xì ke là hiểu rõ nhất về cái thứ "hạnh phúc" này bởi họ tăng liều liên tục).
Bonus: Bài viết của anh Trần Minh Luận
Hạnh phúc,
Chủ đề này đã từ xưa đến giờ đã làm tiêu tốn không ít thời gian, bút mực của rất nhiều người, nhiều giai tầng, ngành nghề trong xã hội… với kiến thức hạn hẹp, tôi không dám lạm bàn hay phân tích thêm, nhưng do sáng nay mình có “cà khịa” một ông anh qua một comment trên status của anh ấy nên muốn chia sẻ quan điểm cá nhân về nội dung này.
Có người cho rằng, có địa vị, danh vọng, tiền bạc, gia đình đuề huề, con cháu đầy đàn… là hạnh phúc và họ nỗ lực, đánh đổi bằng mọi giá để có được mục tiêu này, và sau khi đạt được họ giữ được trạng thái hạnh phúc trong bao lâu? và họ có thực sự hạnh phúc với giấc mơ vừa có được hay không? Hay là sau đó họ lại tạo ra một mục tiêu mới để đeo đuổi tiếp?
Người tử tù khao khát được mức án chung thân, người bị án chung thân lại mong như tù thường phạm và cũng có kẻ vì ngoài xã hội bị truy sát nên phải kiếm cớ để được ngồi tù vì mục đích an toàn… cũng là tù tội nhưng ứng với mỗi tiêu chí lại có những giá trị khác nhau.
Cá nhân tôi cho rằng, việc chúng ta hạnh phúc hoặc không tùy thuộc vào mức độ chúng ta lệ thuộc vào các khái niệm, định nghĩa của người khác nhiều hay ít, mà suy cho cùng những khái niệm, những định nghĩa hay tiêu chuẩn kia cũng chỉ là do một hoặc một nhóm người đặt ra mà thôi, đâu hẳn đó là chân lý.
Thế nào là nghèo? Thế nào là giàu? Thế nào là đẹp hoặc xấu? Thế nào là thành công hay thất bại? cũng chỉ là những khái niệm mang tính tương đối áp dụng cho một số đối tượng riêng… khi chúng ta cứ phải mải mê đeo đuổi những tiêu chuẩn do người khác đặt ra, việc thành bại chưa biết, nhưng cái mất mát đầu tiên là ta đang đánh mất cuộc sống của chính bản thân.
Quan điểm cá nhân tôi cho rằng, một khi chúng ta giảm thiểu nhu cầu, giảm thiểu sự tác động bởi các khái niệm, tiêu chuẩn hay đánh giá của người khác, chúng ta dám sống cuộc đời của riêng mình, chúng ta đã cho phép mình có được hạnh phúc mà không cần bất kỳ sự nỗ lực nào.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét