Thứ Tư, 25 tháng 10, 2017

Thiên Địa Nhân trong âm nhạc Việt Nam (Nhạc sĩ: Phạm Duy: Phần 1)


Viết về Phạm Duy phải nói là vừa dễ viết lại vừa khó viết nhất. Nghe thì kỳ kỳ nhưng sự thật là vậy. Trong ba ông mà tôi xem như thiên địa nhân trong âm nhạc Việt Nam thì ông Phạm Duy là gần với Tôi nhất. Tôi gọi Ông đại diện chữ Nhân không phải ông là Người trọn vẹn mà ông là đại diện cho sự hỗn tạp nằm giữa Trời và Đất. Con Người là tập hợp giữa phần Con và phần Người, nó như phần Ác Quỷ và Thiên Thần trong mỗi chúng ta. Là Vô Minh và Vượt Thoát mà bổn phận chúng ta phải thấu tỏ qua từng kiếp sống.

Phạm Duy trải dài gần hết giai đoạn lịch sử hiện đại Việt Nam từ người lính Việt Minh bỏ Bắc vào Nam với chế độ Việt Nam Cộng Hòa. Sau đó trốn Cộng Sản ra Hải Ngoại rồi về lại Việt Nam gần cuối đời để mất tại đây. Cuộc đời của Ông mà Ông tự nhận là đa đoan, là nhân chứng sống cho nhiều giai đoạn lịch sử dân tộc và cũng như phận người chìm nổi, nổi trôi.

Và âm nhạc của ông cũng đa đoan như chính cuộc đời ông. Kho tàng âm nhạc của Ông phải nói là kỳ vĩ vào loại bậc nhất của Việt Nam. Từ nhạc kháng chiến đến tình ca manh mún, trong sáng đến Nhục Tình Ca đầy tính xác thịt và phồn thực, từ trường ca đến đoản ca, rồi Tâm Ca và phá cho sạch nó đi bằng Tục Ca. Không tha bất cứ thể loại nào từ Dân Ca cải biên đến hết mọi lứa tuổi Già Ca, Trẻ ca, Nữ Ca, Bé Ca và Thiền Ca như tiếng hát thinh không vọng lại không cho ai cả mà cũng cho tất cả.

Trường ca Con Đường Cái Quan là trường ca tôi sẽ giới thiệu đầu tiên



Nó là dặm ngàn khơi các nẻo Việt Nam từ Bắc đi Trung rồi về Nam. Từ Ải Nam Quan đến mũi cực tận cùng Việt Nam. Là sự trải dài tâm thức dân tộc trăm trứng trăm con và nay ít nhiều bắt đầu có hướng tìm về Cội Trứng của Mẹ Âu Cơ sau qua nhiều biến cố tương tàn thảm khốc của dân tộc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...