Thứ Tư, 20 tháng 3, 2019

Dân tộc hạnh phúc nhất thế gian

Một quốc gia thiên đường được thế giới xếp hạng là cường quốc hạnh phúc luôn là niềm bí ẩn đối với phần còn lại của nhân loại. Quốc gia mà hàng năm lãnh đạo phải qua xin tiền hay vay viện trợ mà hạnh phúc được sao? Một dấu hỏi rất lớn với bọn mọi tư bản rẫy chết bởi quan niệm bọn chúng khá thực dụng là : "Không có xèng lấy cái lèng gì mà hạnh phúc" . Và một điệp viên bậc thầy của Mẽo cuốc được biệt phái đến quốc gia thiên đường để ăn cắp cái bí mật hạnh phúc lớn lao này 

Anh Tây Lông khởi hành đến sân bay thiên đường là được đón tiếp rất nồng hậu với màn rạch vali lấy đồ ngay. Anh Tây như điên tiết chửi dữ dội thì bắt gặp ngay nụ cười huề vốn của nhân viên sân bay Thiên Đường. Anh nghi ngờ vô cùng với nụ cười này. Anh tự hỏi với cái kiểu chửi cha mắng mẹ như anh mà dân Thiên Đường vẫn hạnh phúc với nụ cười huề tiền này thì anh phải công nhận là họ hạnh phúc thật, chả phải đùa đâu. Thật sự là một dân tộc hạnh phúc!


Khi anh đi vào cửa ngỏ thành phố Thiên Đường thì xe cộ láo nháo "ùn ứ chứ chưa phải ùn tắc" liên tục. Bụi khói xe, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên từng gương mặt người dân nhưng vẫn không át nỗi nụ cười hạnh phúc vô bờ bến luôn nở trên môi. Bỡ ngỡ đó là cảm giác của anh bởi bản thân anh thở không ra hơi chỉ muốn chửi thề chứ ở đó mà cười với rỡn. Và cơn mưa vụt tới thành phố tươi đẹp đầy nụ cười này, khẻ chìm dần vào màn mưa vỗ về hàng cây khô kheo không một cọng lá - sau một đợt tàn sát đúng quy trình - rung rinh như đón chào nhiệt liệt người lữ khách phương xa. Mưa làm tan đi nỗi mệt nhọc oi bức, mưa như lời tình tự đong đưa, mưa dẫn lối người bộ hành trên những phố sông bát ngát. Mưa hát khẻ tình ca: 
“Có những chiều thành phố mưa bay
Sông dâng đầy, thành phố cũng đầy
Ta bơi thuyền giữa mênh mông thành phố
Ta yêu quá trời thành phố Thiên đường này”


Tràn đầy tiếng cười hạnh phúc đâu đây, nụ cười không thể lẫn vào, không thể định nghĩa bằng triết học hay logic học của bọn Tây mọi. Chỉ còn biết gọi tên “ Nụ cười thời đại rực rỡ”. Tiếng cười tanh tách xuyên qua những cơn “mù khô” của thành phố hợp xướng cùng những tiếng ho sù sụ như một bản giao hưởng hùng tráng diễm lệ. Đúng là “trong ho có cười, trong cười có ho”.


Anh Tây Lông đi khắp mọi miền đất nước thiên đàng, thám thính từng ngọn cây gốc cỏ, đâu đâu cũng vang vang tiếng cười hạnh phúc. Những đứa trẻ bụng không một hạt cơm, đói khát thê lương chỉ cần nhìn những tượng đồng phơi trên những quảng trường to bự chà bá là cười khanh khách ngay và thẳng thớm nhanh nhẹn như chưa từng bị cơn đói dày vò. Những xác khô rách rưới chỉ cần chiêm ngưỡng những lọn pháo hoa tung bay đầy trời là phơi phới xuân tình tức thì, bỗng thấy cái nghèo chỉ là một khái niệm không tưởng. Anh hỏi han từng con người hạnh phúc tràn đầy này và cũng chỉ nhận lại những nụ cười bí ẩn như nàng Monalisa thách đố thời gian. Anh tự nhủ “Đúng là hạnh phúc dễ gì được sẻ chia”


Khó khăn không làm nản lòng chiến sĩ. Anh quyết cưới ngay một cô vợ xứ sở Thiên đàng để đi sâu đi sát hơn vào ngỏ ngách của nhân dân, để tìm ra cho được cái bí mật “nỏ thần dân tộc” này. Đêm yêu đương ái ân mặn nồng, chàng thì hùng hục như trâu húc mả còn nàng thì cứ trơ trơ với nụ cười nguyên thủy. Anh Tây Lông nhà mẽo này điên tiết lắm, anh từng làm nhiệm vụ khắp Á sang Âu, Châu Phi cũng qua, Châu Mỹ cũng từng . Biết bao người đẹp khắp nơi phải rên xiết trước ngọn chày xâm lược của chàng mà nàng thiên đường xứ vẫn cứ trơ trơ như gỗ đá thời gian mà lại còn khuyến mãi thêm nụ cười như châm như chọc kia. Anh dồn hết công lực bản thân giở hết các chiêu thức từ Kamasutra đến Tố Nữ Kinh qua đến Tantra Mật giáo cũng chả ăn thua gì. Có lẽ cũng cảm thương cho tinh thần chiến đấu kiên cường của chàng nên vợ yêu của chàng cũng thấy không quá vô tình bạc phước cho cam. Nàng rút ngay nghị quyết trung ương thiên đàng chủ nghĩa và hô to khẩu hiệu 3 lần là lập tức nàng co giật toàn thân lên đỉnh Fansipan ngay tức thời và cơn sướng khoái của nàng thật là khủng khiếp, mắt nàng trợn trừng, nước miếng chảy ròng, co giật liên hồi cả hàng tá giờ và cơn squirty ào ạt như vỡ ống nước sông Đà. 


Bí mật đã được bật mí và chàng quay ngược thời gian để chiêm nghiệm lại những quãng đường đã qua. Ngay tại sân bay Thiên Đường được quay đầy bởi những áp phích khẩu hiệu : “Sân bay Thiên Đường quýt ty, quýt ty là một sân bay hạnh phúc nhất thế giới” hay “Hân hoan chào đón quý khách, quýt ty quýt ty vui lòng khách đến vừa lòng khách đi” thì hỏi sao mà nhân viên lại không nở nụ cười lên đỉnh như vậy mặc những lời chửi bới tàn tệ. Đường phố và khắp các ngỏ ngách thiên đường giăng đầy nào là “Nhiệt liệt chào mừng” “Thắng lợi vĩ đại” “Quýt ty quýt ty” “Muôn năm muôn năm, vạn tuế vạn tuế” thì lấy cái đéo gì mà tất cả chả lên đỉnh tập thể hay lên đồng dân tộc ào ạt như vậy. Và anh Tây lông dần dần trải nghiệm và cảm thụ được những cảm giác tuyệt vời không thể kể xiết của dân tộc đáng yêu này. Anh thấy mình quá sức hạnh phúc và anh cảm thấy toàn bộ phần còn lại của nhân loại quá bất hạnh và ngu đốn khi không biết được cái “Bí mật vĩnh hằng” này.


Và khi chị lãnh đạo Quít Ty phát biểu trước toàn dân “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của dân tộc” thì cảm giác như bung tràn không bờ bến và anh nhẩm tính là anh đã lên đỉnh đến 48 lần liên tục và hòa với sự hân hoan của cá nhân là những dòng thác người đổ ra khắp nơi tại xứ sở Thiên đường. Họ ca hát nhảy múa, họ ôm nhau co giật sướng khoái khắp phố khắp phường, khắp xóm khắp làng, khắp mọi miền đất nước. Chân thật đánh giá thì câu danh ngôn của chị Quýt Ty vô vàn kính yêu cũng hơi thừa thừa. Đúng ra chỉ cần câu “Con lãnh đạo làm lãnh đạo” là đủ rồi còn câu “Là hạnh phúc của dân tộc” là quá thừa . Nó là điều tất yếu phải xảy ra thôi bởi các nhà lãnh đạo hiện nay đã là bậc thầy về những nghị quyết, khẩu hiệu làm lên đỉnh toàn dân rồi thì với các con của các bác lãnh đạo được kế thừa truyền thống cha ông thêm phần tuổi trẻ đầy sức sáng tạo và giỏi giang như thế thì cái đếch gì chả là hạnh phúc của dân tộc nhiều khi là hạnh phúc của nhân loại luôn chứ đùa à hehe.


Anh Tây nhà ta nay đã thành công dân mẫu mực của xứ sở Thiên Đường. Và anh cảm thấy không thể xa rời nơi chốn tuyệt vời này. Những đợt qua lại hay tra tấn bức cung dữ dội từ các cấp lãnh đạo đất mẹ Mẽo Cuốc để tìm cho ra bí mật hạnh phúc mà anh được giao phó vẫn không làm anh xoay chuyển tinh thần. Anh đáp lại tất cả đau đớn với nụ cười muôn thuở hạnh phúc của dân tộc xứ Thiên Đường này.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...