Thứ Tư, 6 tháng 3, 2019

Hoài Cảm (Tùy bút)



Gần ngày giỗ của một người sếp cũ tự nhiên lại lâng lâng cảm xúc xưa cũ và quay về sự đa sầu, đa cảm vốn có của mình. Trước đây, khi còn làm kỹ thuật trong một công ty chuyên về thiết bị y tế thì mình và ông sếp này như mặt trăng và mặt trời mà một thằng em đồng nghiệp đã thốt lên: "Có hai ông anh, hai anh sếp mà lại không thể gần nhau được. Buồn". Thật sự thì tôi chưa bao giờ ghét gì anh ấy cả chỉ là hai cá tính không hợp nhau thôi. Tôi thì quá ngang tàng và luôn đặt lợi ích, đấu tranh cho anh em kỹ thuật trước mọi sự bất công của công ty với anh em. Còn anh là người sếp lớn nhất trong phòng Kỹ Thuật nhưng nhiều khi vì an toàn cá nhân quá nên nhiều khi dễ để anh em lạc lõng và bị o ép quá mức từ bên trên. Và tôi nhiều lần chửi thẳng anh trước nhiều anh em kỹ thuật cũng chỉ vì điều này.

Và có lẽ, anh là người đề phòng tôi trước bởi một thời phía trên cao xem tôi là một đối trọng để cân bằng quyền lực với anh. Và khi trên tạo điều kiện để tôi được đào tạo đầy đủ nhất từ nước ngoài thì anh là người ngăn cản quyết liệt nhất. Tôi biết anh sợ. Nhưng chính bên trên cũng là người thất vọng về tôi nhất bởi thật sự thì tôi người chả có tham vọng gì để đóng vai mà họ muốn tôi phải đóng. Và ông anh sau này cũng thấy rõ như vậy nên cũng chả còn thèm đề phòng chi cái thằng chỉ giỏi "ham vui" hơn "ham quyền" này.

Nhớ thằng em mừng húm khi nhân ngày 10 năm thành lập công ty du lịch tại Mũi Kê Gà thì hai thằng anh nó ôm nhau và nhảy với nhau sau khi một trận say giật luôn buổi karaoke của khách vãng lai du lịch. Mà giật được thì cũng nhờ tôi bởi tôi qua tán mấy em rồi được mời vào hát chung rồi nhóm công ty giật micro hát hết chương trình luôn. Nhớ ông anh nói, hát nhảy với tao được một bản còn lại là ngồi và tán riết mấy em. Mẹ! Không hiểu gì cả, mấy ông giật hết micro mấy con người ta mà tôi không ngồi tán cho mấy em quên đi thì mấy ẻm có mà tát vỡ mấy cái a lô kkk.


Một điểm mà anh ganh với tôi nhất chính là sự tận hưởng cuộc sống của tôi bởi mỗi khi tôi đi lắp máy xa là tôi khám phá hết tất cả mọi thứ ở địa phương tôi đến từ du ngoạn, món ngon vật lạ và cả người đẹp hihi. Còn anh cũng như nhiều anh em kỹ thuật khác đa phần chỉ biết ru rú từ chỗ làm đến khách sạn mà thôi. Nên đa phần khi tôi nắm dự án thì mấy anh em cứ nằng nặc xin đòi đi theo, còn dự án người khác thì thường mấy đứa em nó bơ rất đẹp. Nên sau này mấy anh em kỹ thuật lan theo phong trào ăn chơi xả láng của tôi. Mà nói đúng phong cách Mỹ "Work hard, Play hard". Và anh cũng bị ảnh hưởng nhưng số trời là anh người không được hưởng bởi anh tính du lịch hay ăn chơi gì thì y như là phải gặp sự cố về kỹ thuật hay bận đột xuất ngay. Anh đã phải thốt lên "Khốn khổ cuộc đời tôi"

Anh có một căn bệnh nó hành hạ anh đã lâu đó là bệnh hở van tim. Mà như anh từng tâm sự là mỗi khi anh làm việc quá sức hay áp lực căng thẳng gì nó lại làm anh mệt. Nên anh đổ thừa tôi tao cũng máu ăn chơi gớm lắm ấy nhưng do "con tim" của tao nó ngăn cản cuộc đời tao. Chứ không cỡ mày chỉ là muỗi đối với tao. Tôi phì cười chọc anh rằng: "Ăn chơi cũng phải có số. Số của anh là số không được ăn chơi kaka". Làm cả hai anh em cùng phì cười

Sau này thì anh quyết định sẽ mổ tim do anh lần khần đã lâu bởi anh sợ nhưng anh nói đến lúc phải "sống cho đáng sống". Khi đó tôi đã nghỉ việc công ty và làm về marketing, gặp lại anh và anh em trong một buổi nhậu. Và tôi đã khuyên anh: "Quyết luôn đi anh. Một xanh cỏ hai đỏ ngực"

Và anh đã mất trên bàn mổ. Khi mấy đứa em báo tin anh mất, tôi đã khóc bên đầu kia điện thoại!


Sở trường của tôi là cởi truồng múa cột. Sau này có đứa em đồng nghiệp vừa nhậu hát karaoke vừa cởi truồng múa cột là mọi người ồ lên: "Dần dần rồi giống y chang như cha nội Luân". Đợt công ty đi Phú Quốc chơi rồi leo lên cái đồi gì đó quên mẹ tên thì tôi kéo một đám nhỏ lên tuốt đỉnh để tắm suối và cởi truồng múa cây trên đó. Một đứa em quay lén và sau đó post trên mạng nội bộ công ty. Mấy chị em và sếp bà tấm tắc, tủm tỉm: "Mọi người ở dưới lo kiếm sốt vó thì mấy thầy leo tuốt lên đó cởi truồng múa cột. Đi theo thằng cha Luân này riết rồi hư hết một đám". Đang viết Hoài Cảm lại bắt đầu chuyển qua Hoài Cột hehe.

Quay lại về anh sếp thì nhớ một lần khi anh em lắp máy bên bệnh viện Phương Đông (hình như tên là vậy, hơi quên) thì anh có khoe với anh em buổi họp quản trị cấp cao vừa rồi, anh đã tranh cãi quyết liệt để bảo vệ quyền lợi anh em kỹ thuật trước chế độ công tác phí áp chế anh em. Anh khoe và anh tự hào vì điều đó bởi vì có lẽ cũng là lần đầu tiên anh dám đứng dậy và dám phản kháng như thế vì anh em, nhưng khi anh kể giọng anh vẫn còn run run. Anh em vui ra mặt và tôi đề nghị lắp máy xong chiều anh em làm buổi nhậu liền. Và đó cũng là lần duy nhất mà anh dám làm và nói khi tôi còn ở công ty.

Tôi nghỉ việc công ty cũng chỉ là sự tràn ly của chính tôi với công ty. Và anh là người kết thúc cái chuỗi này, nhưng tôi chưa hề trách cứ gì anh bởi mọi chuyện trước sau gì cũng phải đến. Không anh thì cũng sẽ là một đứa em nào đó của tôi. Và buổi chia tay tạm biệt tôi có lẽ là một ngoại lệ của công ty bởi công ty tự mời và đãi tại nhà hàng Hoa Cau - Mạc Đỉnh Chi và hầu hết tất cả các sếp ở các phòng ban đều có mặt. Ngoại lệ, có chút ưu ái là bởi tôi chỉ là một thằng nhân viên quèn và đã biết bao người đến và ra đi một cách âm thầm không một lời tiễn đưa từ phía công ty. Trong buổi tiệc, tôi xin cám ơn tất cả mọi người những thời gian đã qua, cũng tiện thể xin lỗi nếu lỡ tôi có làm gì sai quấy. Nhưng trước công ty, tôi cũng nói thẳng trước mặt các sếp không phải là minh quân để tôi phò. Một thời gian sau này khi anh sếp tôi mất thì sếp lớn có gặp tôi muốn mời tôi về lại công ty thì tôi hỏi mời tôi về với vị trí gì? Có là quản trị cấp cao không? Tôi hỏi như vậy như một câu từ chối thôi bởi khi tôi chỉ là một nhân viên quèn thì họ đã nhức đầu, nhức óc cỡ đó thì tôi mà ngồi vị trí quản trị cấp cao thì chỉ có mà họ bung não. Và tất nhiên câu trả lời từ sếp là: "Em như một con ngựa hoang vậy, quá tự do. Có lẽ công ty không đủ sức quản em. Mà chị nghĩ cũng sẽ không có ai đủ sức cầm cương và quản lý nỗi em"

Nó lại làm tôi nhớ đến người Thầy cũng là một người sếp cũ của tôi. Thầy là người hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho tôi. Xong luận văn thì tôi len lỏi vào làm Dầu Khí thì trước khi đi tôi xin ý kiến và lời khuyên từ Thầy thì Thầy nói: "Em là một con người hoàn toàn độc lập. Em như một con ngựa chứng nên chỉ có người nào biết sử dụng nó mới phát huy tác dụng. Nói vậy để mà em ráng thích nghi và biết mềm dẻo một chút". Và sau này khi tôi quay về làm Viện nghiên cứu bên Thầy và khi tôi nghỉ việc ở đây, tôi cũng xin ý kiến và lời khuyên của Thầy cũng là Sếp. Thì Thầy bắt đầu chửi:
"Tao là Thầy mày cũng là Sếp mày mà mày chửi sa sả vào mặt tao. Mày phải biết vuốt mặt nể mũi một tí chứ. Hôm mà tao sấn sấn tới mày và khi mày từ ghế đứng dậy, tao biết khi ấy mà tao không lùi lại thì có lẽ mày đập thẳng vào mặt tao rồi. Mày coi lại cách sống của mày. Kiểu mày thì sao sống nỗi ở xã hội này"

Tôi đã cám ơn Thầy tôi và nhìn Thầy mĩm cười!


Khi tôi nghỉ việc tại công ty thiết bị y tế thì một thời gian ngắn sau thì một đứa em út gọi điện tâm sự: "Buồn lắm anh ơi. Công ty bây giờ vỡ vụn rồi, không còn ai chơi với ai nữa. Anh còn ở công ty thì công ty còn là một khối gắn kết, nay anh đi rồi thì mạnh ai nấy một góc thôi". Và tôi đã trả lời thằng em: "Công ty đến tuổi phải cần thay đổi, làm mới mình thôi em. Anh có ở lại thì nó cũng vậy à !". Và khi sếp lớn gọi tôi trở về chắc có lẽ cũng mong muốn tôi gắn kết công ty và các phòng ban lại với nhau.

Nơi tôi làm việc hiện nay là một hệ thống trường học. Mới vào đây thì nói thật toàn cười cười ngoài mặt, nhưng trong lòng thì ai nấy thối hoắc với nhau. Trong buổi chào ra mắt và giới thiệu công việc thì tôi có nói với toàn thể công ty: "Công việc marketing là công việc của tất cả mọi người chứ không phải riêng em. Mọi người cùng góp tay, đoàn kết thì marketing mới thành công được". Nhưng rồi mạnh ai nấy chơi, fanpage trường thì không thèm like, không thèm share (Nhiều khi còn nói xấu Trường khắp nơi hehe). Nhưng gần đây thì tôi không cần yêu cầu nữa mà mọi người tự nguyện like, share và quảng bá giùm cho Trường một cách vui vẻ. Không khí cởi mở và thân thiện trong Trường cải thiện đi đáng kể thấy mừng. Bây giờ, tôi phải kiêm nhiệm thêm thằng hề trong Trường bởi hỡi hơi buồn buồn là chị em lại : "Luân ơi! Làm gì cho mọi người vui vẻ giùm cái coi 😑"

Tôi cũng hay kể chuyện về mình cho mọi người nghe. Về những thị phi và oan khuất mà tôi phải gánh ở các công ty trước đây, nhưng chưa bao giờ tôi ra ngoài để bêu xấu công ty hay nói xấu công ty sau lưng bao giờ bởi có gì tôi đã chửi thẳng mặt người cần phải chửi rồi haha. Tôi cũng hay nói trái đất này tròn và nhỏ lắm, có gì thẳng thắn trước mặt nhau vẫn hay hơn là đơm đặt nói xấu sau lưng nhau làm gì chi cho mệt vậy. Bởi trái đất tròn và nhỏ nên anh nói xấu sau lưng ai thì luồng hơi nó theo vòng tròn mà quay trở lại với chính mình và người bị nói xấu thôi hà.

Thôi vô trọng tâm bài viết mà tôi muốn khoe luôn chứ không thì dù không là thằng mách lẻo thì lại thành thằng nhiều chuyện (tôi chỉ là người chuyện nhiều chứ không hề nhiều chuyện kaka). Sở trường của đời tôi là NGƯỜI KẾT NỐI và gần cuối đời là NGƯỜI LÁI TAXI. Nhưng có lẽ sẽ là người lái taxi cô độc nhất thế gian này ?!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...