Thứ Tư, 20 tháng 3, 2019

Dân tộc hạnh phúc nhất thế gian

Một quốc gia thiên đường được thế giới xếp hạng là cường quốc hạnh phúc luôn là niềm bí ẩn đối với phần còn lại của nhân loại. Quốc gia mà hàng năm lãnh đạo phải qua xin tiền hay vay viện trợ mà hạnh phúc được sao? Một dấu hỏi rất lớn với bọn mọi tư bản rẫy chết bởi quan niệm bọn chúng khá thực dụng là : "Không có xèng lấy cái lèng gì mà hạnh phúc" . Và một điệp viên bậc thầy của Mẽo cuốc được biệt phái đến quốc gia thiên đường để ăn cắp cái bí mật hạnh phúc lớn lao này 

Anh Tây Lông khởi hành đến sân bay thiên đường là được đón tiếp rất nồng hậu với màn rạch vali lấy đồ ngay. Anh Tây như điên tiết chửi dữ dội thì bắt gặp ngay nụ cười huề vốn của nhân viên sân bay Thiên Đường. Anh nghi ngờ vô cùng với nụ cười này. Anh tự hỏi với cái kiểu chửi cha mắng mẹ như anh mà dân Thiên Đường vẫn hạnh phúc với nụ cười huề tiền này thì anh phải công nhận là họ hạnh phúc thật, chả phải đùa đâu. Thật sự là một dân tộc hạnh phúc!


Khi anh đi vào cửa ngỏ thành phố Thiên Đường thì xe cộ láo nháo "ùn ứ chứ chưa phải ùn tắc" liên tục. Bụi khói xe, mồ hôi mồ kê nhễ nhại trên từng gương mặt người dân nhưng vẫn không át nỗi nụ cười hạnh phúc vô bờ bến luôn nở trên môi. Bỡ ngỡ đó là cảm giác của anh bởi bản thân anh thở không ra hơi chỉ muốn chửi thề chứ ở đó mà cười với rỡn. Và cơn mưa vụt tới thành phố tươi đẹp đầy nụ cười này, khẻ chìm dần vào màn mưa vỗ về hàng cây khô kheo không một cọng lá - sau một đợt tàn sát đúng quy trình - rung rinh như đón chào nhiệt liệt người lữ khách phương xa. Mưa làm tan đi nỗi mệt nhọc oi bức, mưa như lời tình tự đong đưa, mưa dẫn lối người bộ hành trên những phố sông bát ngát. Mưa hát khẻ tình ca: 
“Có những chiều thành phố mưa bay
Sông dâng đầy, thành phố cũng đầy
Ta bơi thuyền giữa mênh mông thành phố
Ta yêu quá trời thành phố Thiên đường này”


Tràn đầy tiếng cười hạnh phúc đâu đây, nụ cười không thể lẫn vào, không thể định nghĩa bằng triết học hay logic học của bọn Tây mọi. Chỉ còn biết gọi tên “ Nụ cười thời đại rực rỡ”. Tiếng cười tanh tách xuyên qua những cơn “mù khô” của thành phố hợp xướng cùng những tiếng ho sù sụ như một bản giao hưởng hùng tráng diễm lệ. Đúng là “trong ho có cười, trong cười có ho”.


Anh Tây Lông đi khắp mọi miền đất nước thiên đàng, thám thính từng ngọn cây gốc cỏ, đâu đâu cũng vang vang tiếng cười hạnh phúc. Những đứa trẻ bụng không một hạt cơm, đói khát thê lương chỉ cần nhìn những tượng đồng phơi trên những quảng trường to bự chà bá là cười khanh khách ngay và thẳng thớm nhanh nhẹn như chưa từng bị cơn đói dày vò. Những xác khô rách rưới chỉ cần chiêm ngưỡng những lọn pháo hoa tung bay đầy trời là phơi phới xuân tình tức thì, bỗng thấy cái nghèo chỉ là một khái niệm không tưởng. Anh hỏi han từng con người hạnh phúc tràn đầy này và cũng chỉ nhận lại những nụ cười bí ẩn như nàng Monalisa thách đố thời gian. Anh tự nhủ “Đúng là hạnh phúc dễ gì được sẻ chia”


Khó khăn không làm nản lòng chiến sĩ. Anh quyết cưới ngay một cô vợ xứ sở Thiên đàng để đi sâu đi sát hơn vào ngỏ ngách của nhân dân, để tìm ra cho được cái bí mật “nỏ thần dân tộc” này. Đêm yêu đương ái ân mặn nồng, chàng thì hùng hục như trâu húc mả còn nàng thì cứ trơ trơ với nụ cười nguyên thủy. Anh Tây Lông nhà mẽo này điên tiết lắm, anh từng làm nhiệm vụ khắp Á sang Âu, Châu Phi cũng qua, Châu Mỹ cũng từng . Biết bao người đẹp khắp nơi phải rên xiết trước ngọn chày xâm lược của chàng mà nàng thiên đường xứ vẫn cứ trơ trơ như gỗ đá thời gian mà lại còn khuyến mãi thêm nụ cười như châm như chọc kia. Anh dồn hết công lực bản thân giở hết các chiêu thức từ Kamasutra đến Tố Nữ Kinh qua đến Tantra Mật giáo cũng chả ăn thua gì. Có lẽ cũng cảm thương cho tinh thần chiến đấu kiên cường của chàng nên vợ yêu của chàng cũng thấy không quá vô tình bạc phước cho cam. Nàng rút ngay nghị quyết trung ương thiên đàng chủ nghĩa và hô to khẩu hiệu 3 lần là lập tức nàng co giật toàn thân lên đỉnh Fansipan ngay tức thời và cơn sướng khoái của nàng thật là khủng khiếp, mắt nàng trợn trừng, nước miếng chảy ròng, co giật liên hồi cả hàng tá giờ và cơn squirty ào ạt như vỡ ống nước sông Đà. 


Bí mật đã được bật mí và chàng quay ngược thời gian để chiêm nghiệm lại những quãng đường đã qua. Ngay tại sân bay Thiên Đường được quay đầy bởi những áp phích khẩu hiệu : “Sân bay Thiên Đường quýt ty, quýt ty là một sân bay hạnh phúc nhất thế giới” hay “Hân hoan chào đón quý khách, quýt ty quýt ty vui lòng khách đến vừa lòng khách đi” thì hỏi sao mà nhân viên lại không nở nụ cười lên đỉnh như vậy mặc những lời chửi bới tàn tệ. Đường phố và khắp các ngỏ ngách thiên đường giăng đầy nào là “Nhiệt liệt chào mừng” “Thắng lợi vĩ đại” “Quýt ty quýt ty” “Muôn năm muôn năm, vạn tuế vạn tuế” thì lấy cái đéo gì mà tất cả chả lên đỉnh tập thể hay lên đồng dân tộc ào ạt như vậy. Và anh Tây lông dần dần trải nghiệm và cảm thụ được những cảm giác tuyệt vời không thể kể xiết của dân tộc đáng yêu này. Anh thấy mình quá sức hạnh phúc và anh cảm thấy toàn bộ phần còn lại của nhân loại quá bất hạnh và ngu đốn khi không biết được cái “Bí mật vĩnh hằng” này.


Và khi chị lãnh đạo Quít Ty phát biểu trước toàn dân “Con lãnh đạo làm lãnh đạo là hạnh phúc của dân tộc” thì cảm giác như bung tràn không bờ bến và anh nhẩm tính là anh đã lên đỉnh đến 48 lần liên tục và hòa với sự hân hoan của cá nhân là những dòng thác người đổ ra khắp nơi tại xứ sở Thiên đường. Họ ca hát nhảy múa, họ ôm nhau co giật sướng khoái khắp phố khắp phường, khắp xóm khắp làng, khắp mọi miền đất nước. Chân thật đánh giá thì câu danh ngôn của chị Quýt Ty vô vàn kính yêu cũng hơi thừa thừa. Đúng ra chỉ cần câu “Con lãnh đạo làm lãnh đạo” là đủ rồi còn câu “Là hạnh phúc của dân tộc” là quá thừa . Nó là điều tất yếu phải xảy ra thôi bởi các nhà lãnh đạo hiện nay đã là bậc thầy về những nghị quyết, khẩu hiệu làm lên đỉnh toàn dân rồi thì với các con của các bác lãnh đạo được kế thừa truyền thống cha ông thêm phần tuổi trẻ đầy sức sáng tạo và giỏi giang như thế thì cái đếch gì chả là hạnh phúc của dân tộc nhiều khi là hạnh phúc của nhân loại luôn chứ đùa à hehe.


Anh Tây nhà ta nay đã thành công dân mẫu mực của xứ sở Thiên Đường. Và anh cảm thấy không thể xa rời nơi chốn tuyệt vời này. Những đợt qua lại hay tra tấn bức cung dữ dội từ các cấp lãnh đạo đất mẹ Mẽo Cuốc để tìm cho ra bí mật hạnh phúc mà anh được giao phó vẫn không làm anh xoay chuyển tinh thần. Anh đáp lại tất cả đau đớn với nụ cười muôn thuở hạnh phúc của dân tộc xứ Thiên Đường này.







Thứ Ba, 12 tháng 3, 2019

Dịch lời nhạc quốc tế (Phần 7)



Anh Yêu Em (Te amo, Te amo)

(Nhạc Tây Ban Nha)

.
Anh yêu em, anh yêu em
và anh viết nó trên cát
để biển
mang nó đi khắp thế gian
.
Anh yêu em, anh yêu em
và anh viết nó trên cây
để nó lớn
và mạnh mẽ như cành của nó
.
Anh yêu em, anh yêu em
Ba từ đơn giản như vậy,
nhưng chúng giúp cho những
ai cần nó
.
Anh yêu em, anh yêu em
Cho ai là người có và đánh giá cao nó,
nhưng nếu em mất nó
Anh sẽ cho những gì anh ta không có
Để mà lắng nghe nó một lần nữa
.
Trái tim anh, trái tim anh, rung động
và nó sáng lên khi em nói "Em yêu Anh"

trái tim, trái tim mỉm cười
mỉm cười và nhảy múa khi em nói "Em yêu Anh"
.
Anh yêu em, anh yêu em
mà em chưa bao giờ đưọc yêu như thế
bởi có quá nhiều người quen nói vậy
chỉ vì nó nghe đèm đẹp.
.
Anh yêu em, anh yêu em
và sẽ viết nó lên mộ
bởi vì anh sẽ theo em
nếu em lỡ bước trước đi



-------------------------------------


ANH GỌI TÊN EM LÀ NHAN SẮC (Il me dit que je suis belle)
(Nhạc Pháp - dịch lược bỏ và xáo câu)
.
Quá nhiều sự mỏi mệt
Giết chết tình đôi ta
Trong đời sống mặn nồng
Phần nhiều là nước mắt
Sau từng ấy những thứ
Chúng ta rời nhau thôi
.
Anh đã gọi tên em là nhan sắc
Anh nói rằng em là duy nhất
Như tay mãi cần tay
Anh nói như ve vuốt
Những ngôn từ không thực
Dịu dàng và luôn luôn
Lời ngọt ngào tóe máu
.
Nhớ đêm giáng sinh xưa
Anh nói em rất đẹp
Và tên em sẽ mãi mãi là nhan sắc


-------------------------------------------


Ở Bên Nhau (Etre Ensemble)
(Nhạc Pháp - Dịch bố láo)

Để ở được bên nhau
Không phải lúc nào cũng có nghĩa
Rằng chúng ta cần phải giống nhau
Nếu nói kiểu vui đùa
Thì chỉ cần ngủ cùng nhau
Nó không nhất thiết phải sống
Giống như sách vở phô bày ...
.
Để ở được bên nhau
Không cần phải đủ quá khứ cùng nhau
Chỉ cần rung động vì nhau
Và đôi khi phải chảy
Nước mắt cùng nhau
Ngoài ngôn lề lẫn ngôn lù
Chúng ta muốn chết
Cùng nhau
.
Khi chúng ta cùng nghĩ, khi chúng ta cùng nhảy
Đối với chúng ta không quan trọng
Tuổi ấu thơ của em, thời thơ ấu của tôi
Không có sự giống nhau
Khi chúng ta nghiêng, khi chúng ta ngã
Sẽ rất nhiều sự khác biệt
Chúng ta không giống nhau
Và ... Và tôi yêu cô ấy!
(Chỉ vậy thôi!)
.
Để ở được bên nhau
Trên hòn đảo của anh
Nó chính là
Chúng ta có vẻ
Phải tiếp tục
Chúng ta sạc pin cho nhau
Thay vì mạnh ai nấy sạc
Đó là một thói quen
Cùng nhau
.
Khi chúng ta cùng nghĩ, khi chúng ta cùng nhảy
Chả ai giống ai từ trong ra ngoài
Mục tiêu của chúng ta, xu hướng của chúng ta
Không có sự giống nhau
.
Không nghi ngờ, cùng một chút may mắn
Đó lại là cách chúng ta cân bằng cùng nhau
Chúng ta thậm chí không có cùng một vấn đề
Và ... Và em yêu anh ấy!
.
Khi chúng ta nghiêng, khi chúng ta ngã
Đối với chúng ta không quan trọng
Chúng ta không, không hề giống nhau
Và ... Và chúng ta yêu nhau!

--------------------------------------------------------------




Cô Dâu và Chú Rể của Vendée (Les mariés de Vendée)
(Nhạc Pháp - Dịch Lời 1)

Anh đã viết tên em trên đá
Trên mái tóc đen
Trên di tích bỏ hoang
Anh đợi em bên sông
Trong hàng dương xỉ xanh 
Từ cánh đồng lúa mì
.
Anh viết tên nỗi cô đơn của em
Trên những con đường đất
Trên những cây bị cắt
Anh chờ em trong những lời cầu nguyện của anh
Trong sức sống oải hương
Những mặt trời tháng giêng
.
Anh đang đợi em. Anh đã đợi em. Anh sẽ đợi em
.
Trong nhà thờ nhớ
Ngay lần đầu tiên yêu em
Có cô dâu và chú rể tại Vendée
Chạy bở hơi tai
Uống nước tại đài phun
Và nụ hôn đầu tiên của họ
.
Tại nhà máy xay hạt - nhớ
Vòng đăng ten trắng toát
Cô dâu và chú rể của Vendée
Chạy trong hẻm vắng
Trèo lên các bậc thang
Yêu nhau trên gác mái



Thứ Hai, 11 tháng 3, 2019

CHUYỆN MÂY GIÓ

(Truyện phong tình cực ngắn)

Hắn hỏi nàng bộ mệt hả. Nàng khẽ gật đầu. Hắn thú nhận chỉ cần chút bia rượu là hắn hùng hục cả tiếng đồng hồ, và đó cũng là lý do mà hắn cố hạn chế bia rượu.
Nàng nói như mọi lần chừng nửa tiếng là vừa. Hắn lắc đầu và phải thốt lên: 
"Em quá khó lên đỉnh"
"Chắc do cơ thể của em" - nàng khẻ khàng:
"Nhưng mỗi lần bên anh, em thích lắm"
"Những người phụ nữ trước của anh họ đều lên đỉnh"
Nàng nhăn mặt và đẩy mặt hắn ra khỏi người nàng

"Những lần trước có lần nào em lên đỉnh không?"
"Sao anh lại quá quan trọng những chuyện như vậy? Em thú nhận là chỉ có một lần duy nhất thôi"
"Lần nào vậy. Nói cho anh biết đi"
"Em không thèm nói đâu" nàng cười bí ẩn
"Nói đi anh mới biết lý do tại sao em lên đỉnh chứ"
"Không nói là không nói. Anh tự tìm hiểu đi"
Nàng dụi dụi đầu nàng vào ngực hắn
"Có phải cái hôm anh giống như một Quý Ngài?"
Nàng phá lên cười khằng khặc rồi lắc đầu cái roẹt. Còn hắn thì gật gù chắc có lẽ là vậy. Nhưng mà thôi mệt quá. Quý Ngài cái con cặt !!


(Nguồn ảnh: Beautiful Art Album)

Thứ Năm, 7 tháng 3, 2019

BẰNG HỮU (Tùy Bút)



Mới gặp thằng bạn thời đại học. Nó hỏi mày còn chơi facebook không thì tôi trả lời tao bỏ facebook rồi kkk. Nó nói mày chơi lại và viết lại đi, tao đọc mày học hỏi và thay đổi rất nhiều thì tôi trả lời: "Đọc người khác chịu học hỏi là tốt nhưng quan trọng nhất vẫn là đọc chính mình. Không chịu đọc chính mình thì nay nhìn người này, mai đọc người nọ rồi chao đảo khi bản tâm mình chưa vững. Một người thầy chân chính họ cũng chỉ trao cho mình một bó đuốc, còn mình phải tự đi chứ họ không thể dìu mình đi được. Nhưng họ sẽ luôn dõi theo mình, khi mình lạc lối hay có những bước ngoặc, vướng mắc lớn thì chỉ khi đó họ mới nhắc nhở hoặc đánh động mình thôi"

Thời facebook cũ tôi chưa xóa thì thằng bạn này đọc tôi và muốn trả tiền tháng đọc cho tôi và yêu cầu tôi viết nhiều về Thiền thì tôi trả lời facebook tôi đọc miễn phí và Thiền không phải là thứ tôi viết hay nhất, tôi viết hay nhất là về Gái hehe. Nhưng tôi cũng chỉ viết về Gái khi tôi thích viết mà thôi, nên facebook tôi là miễn phí bởi trả phí thì ít nhiều tôi phải viết theo yêu cầu (có thể họ không trực tiếp đòi hỏi nhưng tiền bạc thì luôn đi đôi cùng quyền lợi). Tôi chỉ viết cho tôi và viết những gì tôi thấy nên viết và thích viết.
.
Thằng bạn này thì nhiều thứ gắn chặt với tôi dù tôi chả muốn. Nó phát điên và vào viện tâm thần đến nay là lần thứ ba. Lần gần mới nhất khoảng 02 năm trước là do áp lực gia đình, tiền bạc vợ con nên ku phát điên trở lại về lại gia đình tại Nha Trang. Tôi có gọi về gia đình nó hỏi thăm và khuyên gia đình cho nó nghỉ ngơi và tạm tránh những tác nhân gây thần kinh, thời gian thì lại nghe gia đình cho ku đi học Thiền thì tôi cũng chả biết nói gì luôn (Thần Kinh mà gặp Thiền thì thành Thần Thiền ngay). Thì đúng y như rằng là cứ tối khoảng 2 - 3 giờ sáng là nó gọi tôi nói chuyện về Thiền, lúc đầu tôi cũng ráng nghe cho vui lòng bạn nhưng một giai đoạn là tôi oải quá nên nó cứ gọi thì tôi không bắt máy thì nó nhắn tin: "Tao đang Thiền nè" tôi thì nhắn lại : "Còn tao đang mất ngủ nè" hehe. 


Một thời gian thì thằng bạn cũng đỡ đỡ hơn và về lại với gia đình. Gốc tích để ảnh phát điên trở lại thì cũng một phần từ vợ ảnh. Hai vợ chồng dự tính mua nhà thì vợ nó cứ khăng khăng đòi cho được phải mua nhà trong nội thành để tiện đi lại và sinh hoạt, nó vô hình tạo áp lực quá lớn về kinh tế và công việc nó đang làm nên cu cậu phát điên trở lại. Sau này thì vợ nó hiểu và thật sự cũng yêu nó nhiều nên cũng tránh tạo những áp lực gọi là thời thượng của cô nàng (cô nàng thì trẻ hơn nó cả chục tuổi). Nói ra cũng có một phần lỗi thuộc về nó và gia đình khi giấu bệnh lý của nó nên vợ nó không hay biết được.

Mọi chuyện rồi cũng quay về bình thường chỉ riêng Thiền thì cu cậu bắt đầu ghiền và lậm nặng. Nói chung ai mới vào Thiền đều cũng ít nhiều trải qua như vậy cả, ăn ngủ nghĩ, chuyện trò gì cũng hở ra là thiền thiền, và hay ảo tưởng sức mạnh về nó. Một thời gian cu cậu xưng chứng đắc trên mạng, tuyên bố mình có thiên nhãn thông xuyên thấu vạn vật. Thấy vậy tôi mới gửi cho nó một clip mấy em áo tắm dú bự ẹo qua ẹo lại
Nó: "Mày gửi tao clip này là có ý gì?"
Tôi: "Dú bự nhìn xuyên thấu thấy đã ha"
Nó: "Mày vừa vừa phải phải thôi nha mậy"

Rồi thoáng thêm một thời gian thì cu cậu lại tiếp tục xưng chứng pháp nên vào các trang mạng tôn giáo mà đấu pháp lia lịa, cái mà cu cậu gọi là đi lùng diệt tà ma ngoại đạo. Tôi inbox hỏi nó:
Tôi: "Mày gửi tiền tháng cho vợ chưa?"
Nó: "Mày hỏi vậy là có ý gì?"
Tôi: "Tao hỏi thì trả lời thực lòng"
Nó: "Tao chưa gửi"
Tôi: "Thế vợ nó chửi chưa?"
Nó: "Vợ tao nó chửi tao hoài chứ gì"
Tôi: "Thế Thánh thấy có bực mình hay khó chịu hay không?"
Và thế là nó im lặng. Và cũng thấy bớt đi đấu pháp hơn hẳn từ đấy hehe


Một ngày kia, hai vợ chồng nó có xuống Vũng Tàu. Đồng chí vợ thì lo đi chơi với bạn còn nó thì gọi tôi ra uống cafe tại quán TĐK (Thằng điên khùng kkk). Bạn bè trò chuyện một hồi là ku con bắt đầu lại lái qua Thiền. Nói chuyện với nhau và nó hỏi một số vướng mắc của nó về thiền, cái nào tôi biết thì tôi trả lời nó. Sau cùng tôi khuyên nó nên ngắm Cát, nó chưa hiểu ý thì tôi nói nó khoái thiền thì coi như nó là đề mục thiền của mình. Cát thì ở đâu cũng có, rảnh rỗi thì cứ ngắm thôi (Đề mục Thiền của tôi là Gái. Một đề mục khó, phức tạp và biến ảo nhất vũ trụ. Càng Thiền càng ngu ra haha)

Cũng nói sơ qua về nguồn gốc gia đình và cuộc đời nó. Nó vốn là một công tử nhà giàu, đẹp trai và tài giỏi. Thời đi học nó thuộc dạng hàng top của Trường và của Tỉnh. Lên đến Đại học thì ku cậu cũng luôn là thủ khoa của bộ môn Vật Lý Hạt Nhân. Nhà giàu nên thời đi học cu cậu gần như muốn gì được đó, vào những năm 2000 thì máy in màu thuộc hàng quý hiếm mà cu cậu dám mua và tặng cho khoa để in ấn tài liệu giảng dạy. Nhưng trong khi học đại học thì ba nó mất, và đó một cú sụp cực lớn đối với nó và cậu ấm bắt đầu rơi vào trầm cảm và cắm đầu vào học như điên để quên nhưng một thời gian sau là phát điên. Đó là lần điên thứ 1 của nó. Nó phải bỏ học và điều trị trong bệnh viện tâm thần một thời gian (Thời gian đó thì đa phần bạn bè bị shock, một số về quê nghĩ dưỡng luôn bởi sợ phát điên như nó).

Một thời gian sau thì nó hồi phục và đi học lại nhưng trí nhớ nó bắt đầu suy giảm nghiêm trọng. Từ thủ khoa rơi tọt dần tới bét lớp. Ông ba nó chính là trụ cột kinh tế gia đình nên khi ông mất thì kinh tế của nó cũng suy giảm theo, không còn tung hoa nhiều như trước nữa. Mọi chuyện tưởng yên ổn thì lần phát điên thứ hai lại dính đến Tình Ái. Ảnh thất tình một cô gái và thế là lại nhập viện lần 2. Mọi người nghĩ chắc xong đời cu cậu rồi thế mà nó lại hồi phục trở lại và nhà có ngăn cản thì nó vẫn trở lại Trường và học cho đến tốt nghiệp (Nó ra trường trễ so với bạn bè gần 3-4 năm). Lần điên thứ 3 thì tôi đã kể ở phần trước rồi. Kể đi để thấy cuộc đời nó bi đát đến cỡ nào và cũng phải nể sức sống mãnh liệt của nó. Nhưng từ tầm sâu trong nó vẫn có nhiều mặc cảm, tự ti và uất ức nhưng cũng không kém phần kiêu ngạo bởi nó nghĩ nó phải được hưởng xứng đáng hơn trong cuộc đời này.

Thời gian trước có gặp lại hai vợ chồng nó tại Long Hải (nhà vợ ở Long Hải). Ngồi ăn uống nói chuyện thì vợ nó tâm sự cũng nhiều. Đặc biệt vợ nó cũng dần thông cảm và càng thương nó hơn.
Nhớ vợ nó nói với tôi: "Ổng hay nói về anh, gọi anh là đại ca của ổng. Ổng nói anh là một thiền nhân ghê gớm lắm đó. Ổng đang cố gắng để đạt được level như anh"
Vợ nó: "Level như ổng là em muốn phát điên, phát khùng rồi. Đạt level như anh chắc em đi chết luôn quá"
Tôi và nó: Hahaha

Ai khoái làm thiền nhân hay thiền sư thì kệ chứ tôi thì chỉ khoái làm "thiền đăng" ngồi quán cafe TĐK thôi hehe

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2019

Hoài Cảm (Tùy bút)



Gần ngày giỗ của một người sếp cũ tự nhiên lại lâng lâng cảm xúc xưa cũ và quay về sự đa sầu, đa cảm vốn có của mình. Trước đây, khi còn làm kỹ thuật trong một công ty chuyên về thiết bị y tế thì mình và ông sếp này như mặt trăng và mặt trời mà một thằng em đồng nghiệp đã thốt lên: "Có hai ông anh, hai anh sếp mà lại không thể gần nhau được. Buồn". Thật sự thì tôi chưa bao giờ ghét gì anh ấy cả chỉ là hai cá tính không hợp nhau thôi. Tôi thì quá ngang tàng và luôn đặt lợi ích, đấu tranh cho anh em kỹ thuật trước mọi sự bất công của công ty với anh em. Còn anh là người sếp lớn nhất trong phòng Kỹ Thuật nhưng nhiều khi vì an toàn cá nhân quá nên nhiều khi dễ để anh em lạc lõng và bị o ép quá mức từ bên trên. Và tôi nhiều lần chửi thẳng anh trước nhiều anh em kỹ thuật cũng chỉ vì điều này.

Và có lẽ, anh là người đề phòng tôi trước bởi một thời phía trên cao xem tôi là một đối trọng để cân bằng quyền lực với anh. Và khi trên tạo điều kiện để tôi được đào tạo đầy đủ nhất từ nước ngoài thì anh là người ngăn cản quyết liệt nhất. Tôi biết anh sợ. Nhưng chính bên trên cũng là người thất vọng về tôi nhất bởi thật sự thì tôi người chả có tham vọng gì để đóng vai mà họ muốn tôi phải đóng. Và ông anh sau này cũng thấy rõ như vậy nên cũng chả còn thèm đề phòng chi cái thằng chỉ giỏi "ham vui" hơn "ham quyền" này.

Nhớ thằng em mừng húm khi nhân ngày 10 năm thành lập công ty du lịch tại Mũi Kê Gà thì hai thằng anh nó ôm nhau và nhảy với nhau sau khi một trận say giật luôn buổi karaoke của khách vãng lai du lịch. Mà giật được thì cũng nhờ tôi bởi tôi qua tán mấy em rồi được mời vào hát chung rồi nhóm công ty giật micro hát hết chương trình luôn. Nhớ ông anh nói, hát nhảy với tao được một bản còn lại là ngồi và tán riết mấy em. Mẹ! Không hiểu gì cả, mấy ông giật hết micro mấy con người ta mà tôi không ngồi tán cho mấy em quên đi thì mấy ẻm có mà tát vỡ mấy cái a lô kkk.


Một điểm mà anh ganh với tôi nhất chính là sự tận hưởng cuộc sống của tôi bởi mỗi khi tôi đi lắp máy xa là tôi khám phá hết tất cả mọi thứ ở địa phương tôi đến từ du ngoạn, món ngon vật lạ và cả người đẹp hihi. Còn anh cũng như nhiều anh em kỹ thuật khác đa phần chỉ biết ru rú từ chỗ làm đến khách sạn mà thôi. Nên đa phần khi tôi nắm dự án thì mấy anh em cứ nằng nặc xin đòi đi theo, còn dự án người khác thì thường mấy đứa em nó bơ rất đẹp. Nên sau này mấy anh em kỹ thuật lan theo phong trào ăn chơi xả láng của tôi. Mà nói đúng phong cách Mỹ "Work hard, Play hard". Và anh cũng bị ảnh hưởng nhưng số trời là anh người không được hưởng bởi anh tính du lịch hay ăn chơi gì thì y như là phải gặp sự cố về kỹ thuật hay bận đột xuất ngay. Anh đã phải thốt lên "Khốn khổ cuộc đời tôi"

Anh có một căn bệnh nó hành hạ anh đã lâu đó là bệnh hở van tim. Mà như anh từng tâm sự là mỗi khi anh làm việc quá sức hay áp lực căng thẳng gì nó lại làm anh mệt. Nên anh đổ thừa tôi tao cũng máu ăn chơi gớm lắm ấy nhưng do "con tim" của tao nó ngăn cản cuộc đời tao. Chứ không cỡ mày chỉ là muỗi đối với tao. Tôi phì cười chọc anh rằng: "Ăn chơi cũng phải có số. Số của anh là số không được ăn chơi kaka". Làm cả hai anh em cùng phì cười

Sau này thì anh quyết định sẽ mổ tim do anh lần khần đã lâu bởi anh sợ nhưng anh nói đến lúc phải "sống cho đáng sống". Khi đó tôi đã nghỉ việc công ty và làm về marketing, gặp lại anh và anh em trong một buổi nhậu. Và tôi đã khuyên anh: "Quyết luôn đi anh. Một xanh cỏ hai đỏ ngực"

Và anh đã mất trên bàn mổ. Khi mấy đứa em báo tin anh mất, tôi đã khóc bên đầu kia điện thoại!


Sở trường của tôi là cởi truồng múa cột. Sau này có đứa em đồng nghiệp vừa nhậu hát karaoke vừa cởi truồng múa cột là mọi người ồ lên: "Dần dần rồi giống y chang như cha nội Luân". Đợt công ty đi Phú Quốc chơi rồi leo lên cái đồi gì đó quên mẹ tên thì tôi kéo một đám nhỏ lên tuốt đỉnh để tắm suối và cởi truồng múa cây trên đó. Một đứa em quay lén và sau đó post trên mạng nội bộ công ty. Mấy chị em và sếp bà tấm tắc, tủm tỉm: "Mọi người ở dưới lo kiếm sốt vó thì mấy thầy leo tuốt lên đó cởi truồng múa cột. Đi theo thằng cha Luân này riết rồi hư hết một đám". Đang viết Hoài Cảm lại bắt đầu chuyển qua Hoài Cột hehe.

Quay lại về anh sếp thì nhớ một lần khi anh em lắp máy bên bệnh viện Phương Đông (hình như tên là vậy, hơi quên) thì anh có khoe với anh em buổi họp quản trị cấp cao vừa rồi, anh đã tranh cãi quyết liệt để bảo vệ quyền lợi anh em kỹ thuật trước chế độ công tác phí áp chế anh em. Anh khoe và anh tự hào vì điều đó bởi vì có lẽ cũng là lần đầu tiên anh dám đứng dậy và dám phản kháng như thế vì anh em, nhưng khi anh kể giọng anh vẫn còn run run. Anh em vui ra mặt và tôi đề nghị lắp máy xong chiều anh em làm buổi nhậu liền. Và đó cũng là lần duy nhất mà anh dám làm và nói khi tôi còn ở công ty.

Tôi nghỉ việc công ty cũng chỉ là sự tràn ly của chính tôi với công ty. Và anh là người kết thúc cái chuỗi này, nhưng tôi chưa hề trách cứ gì anh bởi mọi chuyện trước sau gì cũng phải đến. Không anh thì cũng sẽ là một đứa em nào đó của tôi. Và buổi chia tay tạm biệt tôi có lẽ là một ngoại lệ của công ty bởi công ty tự mời và đãi tại nhà hàng Hoa Cau - Mạc Đỉnh Chi và hầu hết tất cả các sếp ở các phòng ban đều có mặt. Ngoại lệ, có chút ưu ái là bởi tôi chỉ là một thằng nhân viên quèn và đã biết bao người đến và ra đi một cách âm thầm không một lời tiễn đưa từ phía công ty. Trong buổi tiệc, tôi xin cám ơn tất cả mọi người những thời gian đã qua, cũng tiện thể xin lỗi nếu lỡ tôi có làm gì sai quấy. Nhưng trước công ty, tôi cũng nói thẳng trước mặt các sếp không phải là minh quân để tôi phò. Một thời gian sau này khi anh sếp tôi mất thì sếp lớn có gặp tôi muốn mời tôi về lại công ty thì tôi hỏi mời tôi về với vị trí gì? Có là quản trị cấp cao không? Tôi hỏi như vậy như một câu từ chối thôi bởi khi tôi chỉ là một nhân viên quèn thì họ đã nhức đầu, nhức óc cỡ đó thì tôi mà ngồi vị trí quản trị cấp cao thì chỉ có mà họ bung não. Và tất nhiên câu trả lời từ sếp là: "Em như một con ngựa hoang vậy, quá tự do. Có lẽ công ty không đủ sức quản em. Mà chị nghĩ cũng sẽ không có ai đủ sức cầm cương và quản lý nỗi em"

Nó lại làm tôi nhớ đến người Thầy cũng là một người sếp cũ của tôi. Thầy là người hướng dẫn luận văn tốt nghiệp cho tôi. Xong luận văn thì tôi len lỏi vào làm Dầu Khí thì trước khi đi tôi xin ý kiến và lời khuyên từ Thầy thì Thầy nói: "Em là một con người hoàn toàn độc lập. Em như một con ngựa chứng nên chỉ có người nào biết sử dụng nó mới phát huy tác dụng. Nói vậy để mà em ráng thích nghi và biết mềm dẻo một chút". Và sau này khi tôi quay về làm Viện nghiên cứu bên Thầy và khi tôi nghỉ việc ở đây, tôi cũng xin ý kiến và lời khuyên của Thầy cũng là Sếp. Thì Thầy bắt đầu chửi:
"Tao là Thầy mày cũng là Sếp mày mà mày chửi sa sả vào mặt tao. Mày phải biết vuốt mặt nể mũi một tí chứ. Hôm mà tao sấn sấn tới mày và khi mày từ ghế đứng dậy, tao biết khi ấy mà tao không lùi lại thì có lẽ mày đập thẳng vào mặt tao rồi. Mày coi lại cách sống của mày. Kiểu mày thì sao sống nỗi ở xã hội này"

Tôi đã cám ơn Thầy tôi và nhìn Thầy mĩm cười!


Khi tôi nghỉ việc tại công ty thiết bị y tế thì một thời gian ngắn sau thì một đứa em út gọi điện tâm sự: "Buồn lắm anh ơi. Công ty bây giờ vỡ vụn rồi, không còn ai chơi với ai nữa. Anh còn ở công ty thì công ty còn là một khối gắn kết, nay anh đi rồi thì mạnh ai nấy một góc thôi". Và tôi đã trả lời thằng em: "Công ty đến tuổi phải cần thay đổi, làm mới mình thôi em. Anh có ở lại thì nó cũng vậy à !". Và khi sếp lớn gọi tôi trở về chắc có lẽ cũng mong muốn tôi gắn kết công ty và các phòng ban lại với nhau.

Nơi tôi làm việc hiện nay là một hệ thống trường học. Mới vào đây thì nói thật toàn cười cười ngoài mặt, nhưng trong lòng thì ai nấy thối hoắc với nhau. Trong buổi chào ra mắt và giới thiệu công việc thì tôi có nói với toàn thể công ty: "Công việc marketing là công việc của tất cả mọi người chứ không phải riêng em. Mọi người cùng góp tay, đoàn kết thì marketing mới thành công được". Nhưng rồi mạnh ai nấy chơi, fanpage trường thì không thèm like, không thèm share (Nhiều khi còn nói xấu Trường khắp nơi hehe). Nhưng gần đây thì tôi không cần yêu cầu nữa mà mọi người tự nguyện like, share và quảng bá giùm cho Trường một cách vui vẻ. Không khí cởi mở và thân thiện trong Trường cải thiện đi đáng kể thấy mừng. Bây giờ, tôi phải kiêm nhiệm thêm thằng hề trong Trường bởi hỡi hơi buồn buồn là chị em lại : "Luân ơi! Làm gì cho mọi người vui vẻ giùm cái coi 😑"

Tôi cũng hay kể chuyện về mình cho mọi người nghe. Về những thị phi và oan khuất mà tôi phải gánh ở các công ty trước đây, nhưng chưa bao giờ tôi ra ngoài để bêu xấu công ty hay nói xấu công ty sau lưng bao giờ bởi có gì tôi đã chửi thẳng mặt người cần phải chửi rồi haha. Tôi cũng hay nói trái đất này tròn và nhỏ lắm, có gì thẳng thắn trước mặt nhau vẫn hay hơn là đơm đặt nói xấu sau lưng nhau làm gì chi cho mệt vậy. Bởi trái đất tròn và nhỏ nên anh nói xấu sau lưng ai thì luồng hơi nó theo vòng tròn mà quay trở lại với chính mình và người bị nói xấu thôi hà.

Thôi vô trọng tâm bài viết mà tôi muốn khoe luôn chứ không thì dù không là thằng mách lẻo thì lại thành thằng nhiều chuyện (tôi chỉ là người chuyện nhiều chứ không hề nhiều chuyện kaka). Sở trường của đời tôi là NGƯỜI KẾT NỐI và gần cuối đời là NGƯỜI LÁI TAXI. Nhưng có lẽ sẽ là người lái taxi cô độc nhất thế gian này ?!

Thứ Ba, 5 tháng 3, 2019

THIỀN VÀ GIẤC NGỦ (PHẦN 6)



Phần trước tôi có nhắc đến quy trình Nén và Giãn trong dao động lò xo. Cũng như các bạn đã biết đến dao động điều hòa trong Vật lý cơ bản thời còn học phổ thông. Quy trình dao động Giãn - Nén hay Trái - Phải trong dao động lò xo hay con lắc với Điểm Cân Bằng nằm Ở Giữa, và các dao động sẽ lần lượt qua lại điểm cân bằng này và khi mọi trạng thái dao động giảm dần đến điểm dừng là điểm cân bằng tĩnh hoặc động. Trong Cuộc Sống lẫn Thiền cũng gần giống như vậy. Bạn Tập Trung rồi bạn phải biết Thư Giãn rồi lặp đi lặp lại như vậy. Cũng thế với mọi cảm xúc Tức Giận hay Vui, Buồn ... cũng phải Buông Xả hay Thư Thái với Nó rồi lại phải lặp đi lặp lại (Con người mà). Quan trọng nhất theo tôi vẫn là Tâm Thái thoải mái với mọi điều hiển nhiên này. Thoải mái để dần thành Nhận Biết và Thấu Hiểu.

Hình ảnh chiếc cầu bập bênh trẻ thơ là hình ảnh rất hay để diễn tả mở rộng những Sự Thật này. Một chiếc bập bênh với 02 đối trọng chưa chắc là đã cân nhau nhưng nó vẫn tạo sự Dao Động Nhịp Nhàng nếu 02 đối trọng biết Nâng Niu nhau hơn. Bạn Nặng thì thả nhẹ trọng lượng còn Bạn Nhẹ thì gia tăng trọng lượng. Trong Cuộc Đời thì mỗi mối quan hệ cũng cần nên như vậy nếu như muốn bền vững. Cũng như vậy với mọi hình thái khác của cuộc sống.

Mọi hình thái NÉN (Vitakka) và GIÃN (Vicàra) ban đầu luôn cần một sự cố gắng. Nhưng khi bạn đã dần Nhận Biết và Thấu Hiểu những Sự Thật này thì nó sẽ dần đi đến sự Tự Nhiên hay Tâm Bình (Tôi sẽ viết cụ thể hơn trong phần Trầm Bình). Một cảm giác không còn quá gắng sức. Trong kinh điển của Bậc Đạo Sư với 05 Thiền Chi lần lượt là NÉN (Vitakka); GIÃN (Vicàra), HỶ (pīti); LẠC (sukha) và NHẤT TÂM (Ekaggatà). Giai đoạn đi dần vào Tự Nhiên thì NÉN (Vitakka) và GIÃN (Vicàra) vẫn còn nhưng bạn sẽ dần sinh Hỷ hay Niềm Vui. Đó là một thứ niềm vui tràn đầy nhưng vẫn còn hơi Cứng bởi bạn vẫn còn dụng công hay gắng sức. Thấu Hiểu hơn tí nữa không còn cần phải nhiều lắm NÉN (Vitakka); GIÃN (Vicàra) thì HỶ (pīti); LẠC (sukha) gia tăng nhưng nó hiển hiện Mềm Mại và Uyển Chuyển như Nước. Tuôn chảy, tuôn tràn, tươi mới và An Lạc. Tôi sẽ tạm dừng phần này không nói quá sâu mà để dành cho những phần sau vậy. Trên tất cả nó đang vẫn luôn hiển hiện trong con người bạn với mọi mặt trong cuộc sống thường nhật. Quan trọng chỉ có là Bạn có chịu Hiểu Mình và Tích Cực Chủ Động với Nó hay không?!

THIỀN VÀ GIẤC NGỦ (PHẦN 5)


Một nghi vấn lớn tôi đã đặt ra từ rất lâu rồi. Như chúng ta đã biết Thiền thì có từ xa xưa rồi không chỉ dành riêng cho Phật giáo. Nhưng các phương pháp Thiền hiện nay đa phần lại phát nguyên từ kinh điển Phật Giáo (hoặc Ấn Giáo) mà ra. Và trong kinh điển Phật Giáo thì hai chi Thiền quan trọng nhất cho khởi điểm của Thiền Định là Tầm và Tứ. Nó gây nhiều hoang mang nhất cho thiền giả lẫn học giả. Nó là những từ Hán Việt mang nghĩa với "Tầm" là Tìm Kiếm, còn "Tứ" là Nắm Giữ. Qua những bản dịch Anh Ngữ thì Tầm tương đương với Attention (Sự chú tâm) còn Tứ nghĩa tiếng Anh là Sustained Thinking (Giữ chặt suy nghĩ). Vậy từ gốc của hai từ này qua tiếng Pali và Tiếng Phạn là gì? "Tầm" tương đương từ Vitakka và "Tứ" tương đương từ Vicàra. Nhưng hiện nay họ dịch những từ này theo nghĩa thứ sinh trong khi những kinh điển này được viết ra từ xa xưa trên lá bối phải nên hiểu trên nguyên ngữ cổ xưa của nó mới đúng. Và Vitakka (Tầm) theo nguyên nghĩa cổ xưa là "Xoắn Chặt" còn Vicàra (Tứ) lại nghĩa là "Đi Lang Thang". Ngạc nhiên là chúng nó Không Hề một chút gì "Tìm KIếm" hay "Nắm Giữ" như ngôn ngữ hiện đại đang diễn tả cả !! (Tôi viết những điều này không cần các bạn phải tin tôi. Nhưng hy vọng nó gợi cho các bạn sự suy tư vấn đề để tìm hiểu nếu thật sự quan tâm)

Nhận định riêng tôi (Chưa chắc Đúng nha các bạn hehe) thì từ nguyên nghĩa cổ xưa mới là Nguyên Bản muốn trao truyền từ bậc Đạo Sư. Bởi "Tìm Kiếm" và "Nắm Chặt" hoàn toàn trái với tinh thần Trung Đạo và Buông Xả mà Đức Phật nhắc đi nhắc lại. Nên phải chăng vì thế mà Thiền hiện nay là thứ Thiền Nắm Chặt Không Buông (tiền tài, danh vọng, địa vị ...) hoặc Thiền Tưởng (ma quỷ, thánh thần, chứng đắc ...). Và tôi nghĩ đơn giản chúng nó chỉ là hai quá trình rất thuận tự nhiên của đời sống đó là NÉN (Vitakka) và GIÃN (Vicàra) mà thôi. Như một cái lò xo có hai quy trình nén và giãn thì cuộc đời và đời sống của quý vị thử ngẫm xem có giống như vậy không? Khi quý vị làm việc cật lực, chú tâm vào công việc hay vấn đề nào đó trong đời sống có phải quý vị cần độ NÉN nhất định không? Nhưng khi xong mọi thứ mà quý vị cứ NÉN hoài thì chắc chắn quý vị sẽ bị PHÁT NỔ. Khi đó quý vị cần phải thư giãn nghỉ ngơi để hồi phục và nó chính là quy trình GIÃN mà thôi. Và cứ như thế quy trình Nén rồi Giãn cứ lặp đi lặp lại như thế.

Đến đây chắc sẽ có quý vị hỏi lại rằng thì như vậy bình thường quá có chút gì là Thiền đâu. Xin thưa với quý vị rằng thì là Thiền chính là cuộc sống chứ khác gì đâu. Tự quý vị thần thánh hóa Thiền thành một thứ gì đó cao siêu chỉ dành cho thánh thần thôi chứ có bao giờ Nó muốn bị tôn ngưỡng như vậy bao giờ đâu !?

THIỀN VÀ GIẤC NGỦ (PHẦN 4)


Có bao giờ bạn rơi vào giấc mơ mà bạn biết rõ mình đang mơ và bạn muốn thoát ra khỏi nó. Và cảm giác là bạn đã tỉnh và sinh hoạt như hằng ngày: đánh răng, rửa mặt và đi làm bình thường, nhưng thực tế bạn lại đang rơi vào một giấc mơ khác tinh vi hơn. Và khi bạn lại tái phát hiện nó vẫn là mơ và bạn lại quyết tâm thoát nó lần nữa. Cứ thế quá trình "Mơ trong mơ" tái lập liên tục cho đến khi bạn tỉnh hẳn thật sự nhưng khi đó chính bạn không còn tin là mình tỉnh hay vẫn còn đang trong giấc mơ dù bạn dùng biện pháp phổ thông là ngắt mình có đau không bởi những lần "Mơ chồng mơ" trước đó bạn cũng đã từng ngắt nhéo mình như thế và vẫn cảm thấy đau như thường.

Còn cái này chắc phổ thông hơn mà ít nhiều ai cũng gặp vài lần trong đời. Đó là "hiện tượng bóng đè". Bạn khi ấy cứng hết mọi hoạt động dù bạn thấy rõ mọi thứ trước mắt hay ú ớ la hét thành tiếng đàng hoàng. Nhưng tay chân và phần hết cơ thể bị khóa chặt ngoài ý thức của bạn.

Những hiện tượng đại diện tôi vừa kể trên là phần của Giấc Mơ. Còn trong đời sống thường nhật thì bạn nếu tìm hiểu sẽ thấy nhiều hiện tượng tương tự như vậy nhưng nó thuộc về phần Thực. Và một nhà khoa học trứ danh thế giới Stephen Hawking là một đại diện tiêu biểu. Nhà khoa học này tất cả bộ phận cơ thể đều bị khóa chặt chỉ còn hoạt động được bởi đôi mắt. Đó là hiệu ứng "Ý Thức bị khóa trong" (Locked-in syndrome) mà hiện nay khoa học lẫn y học vẫn chưa có những giải đáp quả quyết về nó. Nó chính là phần tương tự của "hiện tượng Bóng Đè" trong Giấc Mơ. Bản chất "Bóng Đè" cũng là một hiện tượng vẫn tạo nhiều tranh cãi trong giới khoa học.

Còn "Hiệu ứng mê mộng" (Oniric syndrome) bạn có bao giờ nghe qua chưa? Những người sống trong đời sống Thực nhưng thực tế là họ như đang sống trong Giấc Mơ của chính họ. Họ như lạc lối và không còn phân biệt được họ đang Mơ hay Thực nữa. Bạn nghe có giống như tôi kể về hiện tượng "Mơ trong Mơ" ở phần bên trên không? Và một số hiện tượng là họ hoàn toàn không Tỉnh luôn và mắc kẹt hoàn toàn vào Giấc Mơ. Một số người rơi vào trạng thái cận tử đã tường thuật lại như thế khi họ may mắn tỉnh lại (Một số người thì như Ngủ và chờ lúc Tỉnh hàng mấy chục năm, thậm chí vài trăm năm hoặc cả ngàn năm, vạn năm nếu cơ thể được bảo quản tốt với điều kiện thích hợp). Nếu bạn nào có chút quan tâm đến tâm linh và đọc nhiều thì chắc biết hiện tượng Thân Trung Ấm hay dân gian hay gọi là Vong Linh. Họ mất hoàn toàn thân xác nhưng ý thức họ vẫn còn trong Giấc Mơ của chính họ thôi. Bên Phật Giáo thì gọi là "Thần Thức" còn một số đạo khác gọi là "Linh Hồn". Nghe thấy quen quen như những thứ tôi trình bày ở bên trên phải không quý bạn?

Vậy thì giữa Thực và Mơ nó tương tự nhau ghê gớm lắm đấy. Nên ai nói Giấc Mơ không quan trọng thì vẫn là những người còn rất nhiều thiển cận và biên kiến dù với cách nói phá chấp như Osho chẳng hạn (Lại nhắc đến Osho kkk) bởi những bài viết hay bài nói của Ông là dùng cho đại chúng mà đại chúng thì không ai cũng hiểu theo kiểu Phá Chấp (Những kiểu nói này thậm chí còn nguy hiểm hơn kiểu thông thường rất nhiều nếu không đúng đối tượng). Như Trang Tử với tích chuyện thấy mình Mơ hóa thành Bướm và tự hỏi không hiểu mình đang Mơ Bướm hay Bướm đang Mơ Mình (Đó là cách nói dụ ngôn của Trang Tử về những Ảo Mộng Hư Huyễn mà con người đang vướng mắc). Nên khi đọc đến những dòng viết này thì các bạn hãy tự hỏi Chính Mình là:
"Thực sự thì mình đang Mơ hay Tỉnh?!" 😇

THIỀN VÀ GIẤC NGỦ (PHẦN 3)


Trước khi viết về đề tài này, tôi muốn kể về 02 câu chuyện trước. Một câu chuyện có thật về một thiền sư nổi tiếng (Quên mẹ tên hehe), còn một câu chuyện là về tôi. Câu chuyện về thiền sư trước.

Một tín nữ đến học Thiền với vị Thầy nọ, cứ đến giờ công phu là tín nữ ấy cứ ngủ gục ngon lành, cả ngoài giờ công phu thì cũng chỉ toàn ngủ với ngủ. Sau khóa học thì cô ấy gặp Thiền sư mà xin lỗi bởi mục đích học Thiền của cô ấy hoàn toàn tan vỡ thì vị Thầy ấy mĩm cười từ ái: "Con ngủ được thì rất tốt. Nếu thu xếp được mọi việc thì con lên đây ngủ tiếp hehe" (Cái chữ hehe là chữ tôi thêm vào chứ thiền sư nào hehe vô duyên đến thế hehe). Còn câu chuyện của tôi với Thầy tôi thì cũng gần giống như vậy thôi khỏi kể luôn 😑

Thường phong cách của tôi thì không thích giãi bày hay phân tích lắm. Bởi mỗi câu chuyện thì luôn có những điều riêng, những nghĩa lý riêng mà mọi người tự suy nghiệm từ nó sẽ hay hơn. Nhưng hôm nay, tôi sẽ phân tích các câu chuyện dưới lăng kính của riêng tôi (vẫn tất nhiên là quan điểm cá nhân, không chắc đúng sai trong đây). Câu chuyện về Thiền Sư thì cô gái ấy là một doanh nhân khá thành đạt. Đời sống vật chất đủ đầy của cô ấy thì cũng bị bù trừ lại bởi một đời sống tinh thần vất vả, nặng gánh, lúc nào cũng lo toan. Khi lên đến lớp Thiền thì quy định của vị Thầy ấy là tắt hay ngừng tất cả các thiết bị liên lạc lại với bên ngoài. Và cô này như được thoát ra hẳn những lo toan, những số má chạy đầy trong đầu doanh nhân của cô. Và từ mất ngủ trầm trọng thì cô ấy chuyển thành ngủ ngon lành, mê mệt, ngủ không còn biết trời trăng mây gió gì, ngủ như để bù lại những phần đời bị mất của cô. Vị Thiền Sư này thì biết rõ mọi chuyện này mà không cần cô ấy kể. Và chốn Thiền môn của cô ấy là chỗ của thiền sư từ dạo ấy. Pháp môn của cô ấy là Thiền Ngủ.

Còn câu chuyện của tôi thì thôi chắc khỏi phân tích luôn quá. Nhưng Pháp môn của tôi thì không phải Thiền Ngủ mà là Thiền Nhảm (lời giới thiệu này thì hình như hơi thừa, nhưng thà có giới thiệu còn hơn không hê hê)

THIỀN VÀ GIẤC NGỦ (PHẦN 2)



Như tôi đã viết ở phần trước, giai đoạn ngủ nhớ rõ giấc mơ là một phần thưởng cho những kiên trì của bạn. Nhưng nó cũng là một phần thử thách chính bạn bởi khi bạn nhớ rõ giấc mơ thì bạn cũng nhớ rõ cảm xúc của chính nó. Nghĩa là khi bạn sân hận trong mơ thì cảm xúc bạn đón nhận cũng sẽ y như thật vậy thay vì bạn chỉ nhớ qua quýt và mơ hồ trong mơ. Tâm thức và giấc mơ khi đó sẽ báo động về bạn, về những tham, sân, si, ngạo mạn ... đang có trong bạn để bạn thay đổi nó đi. Một số bạn biết rõ về nó và thay đổi tốt dần thì khi đó tâm thức bạn sẽ mềm dẻo và nhu nhuyến hơn để tiếp tục giai đoạn mới của Thiền Định. Nhưng bên cạnh đó, một số bạn vẫn cố chấp với cố tật và tính cách của mình thì cũng sẽ bắt đầu một giai đoạn Thiền mới của mình.

Trước đây, tôi cũng từng nói các bạn quyết tâm đến với Thiền Định thì nên tu Thập Thiện trước (các bạn tra google để biết thêm), còn không Thiền sơ sơ định tâm ở giai đoạn 1 để có giấc ngủ ngon là được. Còn khi bạn đã dấn sâu vào Thiền mà tâm thức không chịu thay đổi sau những nhắc nhở từ những giấc mơ mà cố gồng mình để tiếp tục Thiền Định thì cái tâm dằn nén ấy sẽ tạo thành Tưởng Lực và Thiền của bạn sẽ dần đi vào Thiền Tưởng (Và trường hợp Mr Vũ rơi vào chính là trường hợp này)

Thật sự đến với Thiền hiệu quả là cái tâm mềm dẻo, nhu nhuyến dễ sử dụng (cụm từ này kinh Phật ưa dùng nên tôi sử dụng lại cho tập quen thuật ngữ). Khi bạn ít nhiều chịu thay đổi thì khi bạn Thiền sâu thêm tí nữa thì sẽ đến giai đoạn bạn nhớ rõ và biết rõ là mình đang mơ. Giai đoạn này nếu biết sử dụng là giai đoạn để bạn biết vượt qua những sợ hãi của chính mình. Ví dụ như tôi đã từng kể về "ác mộng bò trắng" của mình nhưng tôi chưa kể đoạn cuối khi ấy. Khi ấy tôi quay lại với con bò trắng của mình và con bò lao cặp sừng vào thẳng bụng tôi khi ấy. Và cái chết đã đến với tôi với cơn đau thấu tận trời xanh, nhưng từ đó tôi thoát hẳn cơn ác mộng này. Thực sự phải nói, những lần mộng bị bò dí trước kia thì đến đoạn bò dí kịp và chuẩn bị húc là tôi sợ hãi mà thức giấc - tôi biết tôi chết nhưng tôi không chấp nhận cái chết của chính mình. Tôi thoát bởi tôi đã dám đối mặt Sự Thực, dám chấp nhận Cái Chết của chính mình vậy thôi!

THIỀN VÀ GIẤC NGỦ (PHẦN 1)


Hôm nay, tôi xin được phép viết về một đề tài khá thực tế nhưng mà hình như ít người viết về nó liên quan đến Thiền. Tất nhiên hoàn toàn chỉ là những kinh nghiệm cá nhân của riêng tôi và chưa chắc đúng với tất cả mọi người.

Giấc ngủ là một phần của cuộc sống và ai cũng biết nó quan trọng đến thế nào đến đời sống chúng ta. Giấc ngủ sâu, cạn, mơ màng hay lắm mộng đều thể hiện một phần tâm thức và cuộc sống thường nhật của một người. Khi tâm ta không thoát, nhiều gánh nặng tâm trí lẫn cuộc đời thì dĩ lẽ giấc ngủ chúng ta đa phần sẽ không tốt. "Đời sao mộng vậy" - Tâm ta đầy toan tính, mê si cuồng trí vào buổi sáng thì ban đêm sẽ ứng vào những giấc mơ cũng si mê cuồng trí tương đương như vậy. Tâm ta bình an, nhẹ nhàng, không nhiều ray rức thì giấc ngủ sẽ sâu và nhẹ, mộng an lành và thậm chí không mộng mị.

Thiền nói chung là một phương tiện nhìn sâu và đánh thức tâm thức. Nên khi bắt đầu Thiền là ta dám bắt đầu đối diện với chính ta. Kinh nghiệm riêng tôi thì giai đoạn đầu khi Thiền là giai đoạn những giấc mơ tới dồn dập và đa phần là ác mộng bởi những phần tăm tối trong ta đang được thức tỉnh bởi Thiền và nó được mộng ghi nhận lại. Giai đoạn đầu này có thể gây ám ảnh một số Thiền sinh bởi họ đa phần đến với Thiền để mong kiếm giấc ngủ ngon, an lành mà nay toàn gặp ác mộng trời thần không à sao mà ghê vậy (Họ sẽ nghĩ có cái gì đó sai sai với Thiền của mình). Xin thưa là không sai đâu và xin hãy cám ơn Thiền bởi nó bắt đầu phá vỏ tâm thức của quý vị.

Nếu quý vị vẫn kiên trì với Thiền thì một giai đoạn sau thì giấc ngủ của quý vị sẽ bắt đầu an lành và nhẹ nhàng hơn. Nhưng không có nghĩa là quý vị đã tốt hẳn rồi. Nó chỉ là giai đoạn an nghĩ tạm thời thôi bởi sau một đợt bão luôn có một khoảng lặng cho đợt bão tiếp theo. Khi quý vị Thiền sâu hơn một tí thì lớp thứ 2 của vi tế tâm (Giai đoạn đầu là Thô Tâm) sẽ được chạm vào và chờ bóc vỏ. Giai đoạn này quý vị bắt đầu có cảm giác khá rõ về giấc mơ của mình nghĩa là tối đó quý vị mơ gì là sáng hôm sau quý vị có thể kể vanh vách về nó. Nói để cho rõ thêm về vấn đề này, đa phần chúng ta khi ngủ mơ chưa chắc là chúng ta đã nhớ rõ về nó (Chỉ nhớ mang máng hình như tối ngủ có mơ gì đó, sáng thì quên sạch đi). Và thường những người nặng tâm Si sẽ hay gặp vấn đề này. Giai đoạn nhớ rõ giấc mơ là giai đoạn cực tốt để sửa đổi và trui rèn tâm trí. Ví dụ: tối quý vị mơ thấy mình hung hăng, sân hận một ai đó thì quý vị biết tâm mình còn nặng sân hận lắm lắm, thì sáng hãy cố gắng mà hiền lành lên tí. Ai chửi mình thì mình chịu khó cười cười đáp trả một tí cho đêm bớt chửi thề lại tí nữa hehe. Giai đoạn này rất quan trọng và vô cùng lợi ích với Thiền sinh và cả người không Thiền. Sửa đổi và nhìn nhận lại bản thân trong giai đoạn này sẽ ích lợi vô cùng đến Thiền Định cũng như cuộc sống của chúng ta

Thứ Hai, 4 tháng 3, 2019

CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA (PHẦN 5)



Nhớ đến một lần nói chuyện với thằng bạn thân nay đã định cư ở Mỹ
Nó: Chết tao còn không sợ thì tao chả còn sợ gì trên cuộc đời này nữa
Tôi: Chết thì dễ. Sống mới là khó. Sống cho ra sống, sống một cách đàng hoàng lại càng khó hơn

Nó làm tôi nhớ đến một bộ phim China đã xem lâu lơ lâu lắc. Tựa phim là "Sống" do diễn viên đầu trọc Cát Ưu đóng. Một bộ phim bi kịch cho ông đầu trọc này. Đã từng sống trong nhung gấm lụa hoa và ăn chơi trác táng, đến khi ổng nghĩ lại những sai lầm của mình để thay đổi là bắt đầu một chuỗi thảm kịch đổ xuống đầu mình như tán gia bại sản, cha mẹ mất rồi vợ chết, còn mỗi đứa con là niềm an ủi rồi cũng chết nốt. Đại loại là mọi thứ bất hạnh cuộc đời đổ xuống hết đầu ông này, lần lượt cái này đến cái kia như cơm bữa. Ổng cũng quằn quại, đau đớn dữ lắm, xong thì lại đứng lên cười khà khà lại tiếp tục "Sống" đúng với tiêu đề phim. Trong phim thì các nhân vật khác nhìn ông này mà thấy ái ngại giùm cho cuộc đời ông này luôn. Vừa ngại mà lại vừa thấy quái kiểu không biết ông này sao mà sống hay vậy với từng ấy thứ đổ xuống đầu, đã vậy cứ như "bố đếch quan tâm" cứ thế mà bố sống thôi. Nếu tôi là một nhân vật trong phim thì chắc tôi chỉ gặp ổng hỏi một câu thôi: "Sự tồn tại có mùi vị gì?"

Còn nếu có ai hỏi tôi: "Sự tồn tại có mùi vị gì?"
Thì tôi sẽ khẳng khái trả lời: "Đéo biết" hehe
Liu ý: "không mùi vị" của anh triết gia và "đéo biết" của Thằng Tui là hoàn toàn khác nhau

(Hết)

CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA (PHẦN 4)



Quay quẩn mãi với câu hỏi "Sự tồn tại có mùi vị gì?" thì lại thấy vớ vẩn. Biết quá vớ vẩn nhưng nó lại luôn tồn tại. Nghịch lý của sự Phi Lý chính là chỗ này.

Nhắc lại "Nhật ký kẻ mị tình" của Kierkegaard. Nó là quyển tiểu thuyết triết lý nửa hồi ký về cuộc tình có thật của Kierkegaard và người đẹp Regine Olsen sau một thời gian dài theo đuổi. Nhưng chỉ một năm sau đính hôn với cô nàng đã trả nhẫn với những lý do gửi nàng đại khái được trích lại:
"Hãy tha thứ người không có khả năng làm cho một cô gái hạnh phúc, dù cho y có đôi chút khả năng khác". Nhưng như Ông tự thú trong sách: "Tôi quá nặng đối với nàng, còn nàng thì quá nhẹ với tôi". Một giọng điệu vô cùng khệnh khạng - phải nói thật là vậy. Cô này thì đau khổ quằn quại, gục ngã ghê gớm và tìm mọi cách bấu víu để cứu vãn cuộc tình mà cô nàng chả hiểu tại sao lại vụn vỡ một cách phi lý như vậy. Sau này thì anh chàng triết gia sống hoàn toàn độc thân và bắt đầu viết hàng loạt sách triết học, bắt đầu nổi tiếng từ đấy với ngôn từ sến sẫm gửi tặng tất cả cho một tình yêu với Regine Olsen. Và "Nhật ký kẻ mị tình" là một thiên truyện trong cuốn sách "Hoặc là Hoặc là"

Thì nói thật với riêng tôi đánh giá Kierkegaard chỉ là điển hình của "một thằng khốn vô đạo đức" mà tôi có trích dẫn từ website tamlyhoctoipham.com

Bởi điều thứ nhất: Khốn nạn nhất trên cuộc đời của một con người là tạo cho người yêu, người bạn đời của mình trạng thái và tâm lý bất xứng với mình. Mà nói thật hầu hết đều là ảo tưởng hão huyền của chính họ mà thôi.

Bởi điều thứ hai: Quyển sách được xuất bản "Nhật ký kẻ mị tình" mang đến tiếng tăm cho Kierkegaard nhưng nó chỉ mang đến thuần nỗi đau cho Regine Olsen. Và mỗi đầu sách sau này như dành cho tình yêu đời mình một cách vô cùng bất nhẫn, đạo đức giả và được nhiều ca tụng là một tình yêu bất diệt - thì nói thật tôi thấy con người càng ngày càng nhảm nhí cả người cho lẫn người nhận. Thật sự với kiểu viết sách này của Kierkegaard thì tôi viết phải được vài quyển nhưng những người phụ nữ của tôi họ vẫn đang còn đời sống cá nhân của họ, những quyển sách dạng này chỉ mang lại bất hạnh đời họ là phần nhiều. Tôi cũng hoàn toàn có thể lắt léo nội dung và thêm bớt để thành một quyển tiểu thuyết và thêm mắm dặm muối vài ba thứ triết lý rắm rít để xuất bản nhiều khi lại ăn khách và nổi tiếng từ đấy. Nhưng thật sự tôi thấy chả đáng và cũng chả để làm gì với những cái thứ nhảm nhí rắm rít này.

Nên khi Kierkegaard triết lý: "Tôi nhúng ngón tay vào sự tồn tại – và nó chẳng có mùi gì ..." thì tôi hoàn toàn thấy hợp lý chả chút chi phi lý với chính con người Ông.

Vậy "Thật sự thì sự Tồn Tại có mùi vị gì?"
.

CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA (PHẦN 3)



Trên cái đùi thon dài và xinh xắn của tôi là quyển tiểu thuyết: "Nhật Ký Kẻ Mị Tình" của triết gia Soren Kierkegaard. Đây là cuốn tiểu thuyết văn chương triết lý nửa hồi ký đượm mùi hoài nghi và phi lý cũng như sự cực đoan tận cùng của Kierkegaard. Với những tự vấn triết học qua những tác phẩm triết lý của mình, Kierkegaard đặt những nền móng ban đầu của chủ nghĩa hiện sinh với những u ám của suy tư hoài nghi về sự phi lý của cuộc đời. 
Có thể gom ngắn gọn trong một trích dẫn dài dòng của Ông:
"Tôi nhúng ngón tay vào sự tồn tại – và nó chẳng có mùi gì ..." (Câu này dài lắm nhưng tôi không thích nó chiếm quá dài bài viết của tôi. Muốn đọc thì các bạn cứ google).
.
Vậy Thật Sự thì Sự Tồn Tại nó có mùi vị gì?
.
Như mẹ Teresa với những bức thư được công bố khi phong Thánh đã từng hoài nghi sự tồn tại của Chúa. Cả cuộc đời phụng sự vì những người nghèo khổ Ấn Độ để mẹ thốt lên vào gần cuối đời đại loại: "Tôi phụng sự gần cả cuộc đời nhưng chưa bao giờ thấy được mặt Chúa. Ngài có thật sự tồn tại hay không?"
(Tôi đọc xong là quên nên muốn thì các bạn lại tiếp tục thầy Gù). Vậy thì thật sự Mẹ muốn gặp Chúa với hình dáng như thế nào. Rực rỡ với những ánh hào quang và hát những bài tụng ca công đức của Mẹ?? Nhưng khi Mẹ dám chân thật với những hoài nghi của mình thì tôi tin mẹ sẽ sớm gặp Chúa. Bởi chỉ khi vỡ vụn lòng tham dù cái Tham vi tế khá dễ thương "Phụng sự chỉ để thấy mặt Chúa" thì Mẹ mới sớm thấy Chúa. Phụng sự chỉ nên là Phụng Sự bởi niềm vui (nỗi buồn hihi) Phụng Sự mới là Ý Chúa. Phụng Sự để cho biết ta là Người Phụng Sự hay Phụng Sự để gặp mặt Chúa thì Chúa có đứng trước mặt ta thì ta cũng chả nhận ra đâu.
.
Và ông già Osho có một thời từng chỉ trích Mẹ Teresa về những phụng sự này. Riêng Ông Già Osho thì xin lỗi các fan của Ông thì riêng tôi là một ông già ba xàm ba láp nhất cuộc đời này. Osho viết rất nhiều về Thiền và Giải Thoát nhưng cuộc đời của Ông thì chứa đầy mùi ngược lại. Gần cuối đời thì lảm nhảm phẫn uất khi bị Mỹ trục xuất và có những phán quyết pháp luật về những vi phạm pháp luật của Ông chả chút mùi vị giải thoát gì trong người Ông những khi ấy cả. Nên người ta thường hay nói "Nói thì Dễ mà Làm Được mới Khó" là vậy. Riêng Mẹ Terasa thì tôi có niềm tin là Mẹ đã gặp được Chúa, còn bố già Osho thì "Lục đạo luân hồi xin kính chào Đồng Chí Osho" (Viết hoa chữ Đồng Chí bởi "nhớ khi xưa gặp nhau, chung một đường kẻ trước người sau hehe')
.
Vậy Thật Sự thì Sự Tồn Tại nó có mùi vị gì? Xin đọc tiếp phần sau

CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA (PHẦN 2)



Sau cơn bão số 9 thì tôi và các đồng nghiệp vào lại chỗ làm để dọn dẹp tàn tích sau cơn bão. Xong thì tán dóc với đồng nghiệp
Cô đồng nghiệp: " Bão số 9 trước khi đổ vào Vũng Tàu, tự nhiên quay vòng vòng, suy yếu dần thành áp thấp và vào bờ đó anh"
Tôi: " Em có biết sao hông? Tối hôm nó chuẩn bị vào bờ là anh đánh rắm liên tục nên bão nó hoảng hồn, chóng mặt mà quay vòng vòng rồi xì hơi thành áp thấp luôn đó cưng ơi"
Cô đồng nghiệp xinh gái: "Ăn nói thấy gớm quá đi. Nhưng chắc có lẽ là vậy haha"

"Hiệu ứng cánh bướm" có bảo rằng một cánh bướm đập lung tung ở Đại Tây Dương vẫn có thể "vô tình" tạo thành cơn bão số 9 đổ vào Vũng Tàu thì việc tôi đánh rắm liên tục vào thời điểm đó thì vẫn có thể "hữu ý" làm suy yếu cơn bão. Biết đâu lại là thế thật. Bà con vô cám ơn tôi giùm cái đi hehe. Vậy thì CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA nó cũng phiêu linh như cánh bướm đập lung tung ở Đại Tây Dương hay những cú rắm trời thần của tôi ở Vũng Tàu vậy!

Trong lịch sử nhân loại, có những sự kiện hay vụ việc cũng gần giống vậy. Ví dụ thì nhiều nhưng tôi chỉ trích dẫn 02 thứ làm ví dụ chơi thôi. Một liên quan về chính trị, một liên quan về tôn giáo. Chủ nghĩa cộng sản gắn liền với học thuyết của Marx và được tạo thành mô hình thực tế đưa vào cuộc sống thông qua Lenin. Nó một thời là "tiếng sét giữa trời quang nhân loại" và chắc đa phần chả ai khi ấy coi nó là VÔ NGHĨA mà phải gọi là vô cùng CÓ Ý NGHĨA, và đôi khi được thậm xưng là CAO QUÝ và CỨU TINH NHÂN LOẠI nữa kìa. Như Jean-Paul Sartre từng phát ngôn đại khái là: "Một người chống cộng là một con chó" . Một bộ óc lớn cỡ J.P Sartre mà có thời điểm cũng dở hơi và hài hước chả kém gì chúng ta cả. Và ngày nay thì chủ nghĩa cộng sản nó như thế nào và gây những gì thì chắc không cần phải tranh cãi chi nhiều nhỉ. Vậy rốt cuộc nó là CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA ??? 

Như vụ thả khí Sarin vào hệ thống tàu điện ngầm ở Nhật làm nên cuộc thảm sát của giáo phái AUM. Và chữ AUM nó gợi điều gì cho các bạn không? Chính xác: Aum hay OM là một chữ chân ngôn vô cùng to lớn của các tôn giáo cổ của Ấn Độ (Phật giáo, Ấn giáo và Jaina .. và cả Phật giáo Tây Tạng hiện nay). Xuất phát của giáo phái này từ giáo chủ Asahara Shōkō là người giảng dạy Yoga và sau đó du học tại Ấn Độ và Tây Tạng về các giáo lý và Thiền và sau đó về truyền bá tại Nhật Bản. Và Asahara Shōkō một thời được tôn sùng rất lớn như một bậc khai sáng không chỉ ở Nhật Bản mà còn nhiều nước trên thế giới, đặc biệt là Mỹ. Vậy rốt cục nó là CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA???

Tôi nhớ có dạy học trò tôi về phần toán số phức. Và tôi có giảng cho các trò tôi về ý nghĩa triết học của nó. Như chúng ta thời còn học về phương trình bậc 2 thì nếu delta nhỏ hơn 0 thì phương trình vô nghiệm. Và số phức để giải quyết bài toán này với ý nghĩa là trên đời này chả có gì là VÔ NGHIỆM hay VÔ NGHĨA cả. Giả sử ví dụ cụ thể khi ta nóng giận lấy tay đánh mạnh vào tường thì thường sẽ được cho đó là hành động vô nghĩa hay chả tạo ra được "Công" cốc trong vật lý nhưng biết đâu khi đó ta làm giật mình con chó, con chó giận cắn con mèo, rồi con mèo trút giận qua con chuột và con chuột điên tiết đục lỗ bức tường ta đang đứng và bức tường ngã đè sập chúng ta. Nó cũng như cú đập cánh của con bướm hay cú rắm thần thánh của Luân đẹp trai ☺️ 

Nên tôi hay dạy học trò tôi mọi sự kiện hay vụ việc nào đó xảy ra trong quá khứ hay hiện tại thì hãy chỉ nên xem nó có ý nghĩa như là một SỰ TỒN TẠI. Còn sự tồn tại đó CÓ NGHĨA (Cao quý) hay VÔ NGHĨA (Thấp hèn) thì chưa thề nói được hay vội đánh giá và phán xét ngay được. Mọi sự lý cuộc đời này đều là Vô thường cả thôi. Được hay Mất, Có nghĩa hay Vô nghĩa ...vv... cũng chỉ là một thoáng nghĩ hay một chớp ý niệm mà thôi !

CÓ NGHĨA HAY VÔ NGHĨA (PHẦN 1)



Hôm qua, tôi dạy học trò đến phần nhị thức Newton thì trước khi dạy tôi tán dóc về Newton và một số nhà khoa học thời xưa. Như Newton vừa là nhà thần học, nhà toán học, nhà vật lý ... mà sự nghiệp nào cũng là kinh hồn, cũng như vậy với các ông Descartes, Leonardo Da Vinci hay Leibniz ..vv... Kể xong và tôi đặt câu hỏi đến cô bé học trò tôi: "Tại sao các ông ngày xưa ấy lại khủng khiếp đến như vậy?". Tất nhiên là cô học trò tôi chả trả lời được (Cách đặt vấn đề để học trò tìm câu giải đáp là một phương pháp dạy của tôi và đa phần tôi hỏi xong là tôi tự trả lời luôn không à hehe).

Trả lời học trò: "Ngày xưa họ đào tạo, giáo dục theo hướng thành các nhà trí thức với triết học là nền tảng bắt buộc và từ cái gốc triết học thâm sâu đó, họ bắt đầu đi vào các chuyên môn, nên đa phần ông nào ngày xưa cũng là nhà triết học trước là vậy. Còn xu hướng đào tạo và giáo dục ngày nay kể cả thời Einstein là xu hướng đào tạo các nhà chuyên môn. Đó là xu hướng tất yếu của xã hội càng ngày đa dạng và rộng lớn ngày nay, nó làm xã hội và cá nhân phát triển chuyên sâu nhưng bù lại thì con người càng hẹp về tầm nhìn và thế giới quan khó rộng mở hơn xưa". Ghẹo thêm cô học trò: "Mấy ông Newton mà con đang học lỡ sống vào thời này lập tức trở thành ông dở hơi hay người cõi trên ngay". Cô bé học trò cười "Hahaha"

Viết vui vui câu chuyện về dạy trước để muốn viết về nhiều thứ. Nhất là cái nghề Thầy khi ngày "Tháo Giầy Việt Nam" sắp đến. Và cũng đã qua hàng chục thế hệ học sinh rồi nên tôi dám nói nghề giáo là một nghề cực khổ. Cực khổ không chỉ việc truyền đạt kiến thức hay con chữ, mà còn phải chứa đựng và giải quyết những tâm tư của học trò, như những lần nhớ tụi nhỏ khóc mà kể chuyện buồn gia đình hay trong học hành, cuộc sống. Làm Thầy đã khổ mà sống trong thời đại "Thầy Giáo nghĩa là Tháo Giầy" thì càng khổ bạo. Xã hội Việt Nam ngày nay là xã hội con buôn chứ không phải xã hội tri thức thì những nghề nghiệp liên quan đến tri thức dễ bị coi rẻ và sống vất vả với nghề nghiệp của mình như thầy giáo, nhà khoa học, xuất bản hay viết lách ...vv... trừ những trường hợp bán rẻ nghề nghiệp. Mà thôi nói ít hiểu nhiều, nói nhiều thành liều hehe.

Vậy nó liên quan gì đến chuyện "có ý nghĩa" hay "vô nghĩa"?. Lấy ví dụ cụ thể để khơi mở vấn đề cho phần 2 như thói quen muôn thuở ☺️. Bạn nào hay luôn mồm nghề giáo là nghề sống có ý nghĩa hay cao quý thì chắc chỉ đợi đến khi bị đám con buôn nó bắt quỳ gối, ngậm bút chì mà quỳ trước sân trường thì có khi lại ngửa lên trời mà than như Chu Du: "Trời đã sinh Thầy Giáo sao mà còn sinh bọn Con Buôn" và trào máu họng mà hát hồ quảng tiếp : "Biên cương lá rơi Thu Hà em ơi Đường dài mịt mùng em không đến nơi Mây nước buồn cơn lửa binh. Hết kể ..." 🤣
.

FRANZ KAFKA: KẺ ƯƠM MẦM QUÁI VẬT





Gọi Ông là kẻ ươm mầm quái vật cũng là hơi quá. Bởi chủ nghĩa Phương Tây là chủ nghĩa khai phá, tìm ra bên ngoài, đi dến tận cùng hiểu biết. Khác ngược lại chủ nghĩa Phương Đông là chủ nghĩa duy trì, câu thúc và tìm vào bên trong, minh triết nội tại quan trong hơn kiến thức. Nên chủ nghĩa Phương Tây cứ bất cứ thời kỳ nào, bất cứ loại hình cuộc sống nào cũng phải có "những kẻ đốt đền" để ươm mầm mới cho những ngôi đền mới để lại tiếp tục đốt đi.

Ở Franz Kafka cũng là một hiện thân của "kẻ đốt đền". Một thứ văn chương ma quái với các ma trận ngoằn ngoèo, phi lý. Một hiện thực bị biến dị như chính nhân vật con bọ trong truyện ngắn "Hóa thân" . Thật sự thì "Hóa thân" là thể loại không lạ và không đặc biệt lắm với kiểu con người bị hóa thú, hành xác và lạc lõng trong lớp thú, bị cô lập hóa bởi nhiều nhà văn đã viết trước đó và sau này (Thật sự văn ngôn của Franz Kafka chưa phải là xuất sắc so với nhiều nhà văn đương thời). Chỉ với các tiểu thuyết "Vụ Án" và sau đó là "Lâu Đài" mới thật là một Franz Kafka không đụng hàng và ươm mầm quái vật. Các nhân vật vô định danh với những cái tên K hay Josef K và cũng vô tính danh nốt bởi chả thấy nhân dáng lẫn tính cách đặc trưng gì nốt, nó nhàn nhạt như mọi thứ nhàn nhạt trên cuộc đời (Josef K - người đo đất - trong "Lâu đài" cũng may còn chút tính cố chấp. Còn K trong "Vụ án" thì nhạt nhẽo toàn tập).

Với Franz Kafka thì văn ngôn không là điểm mạnh của Ông nhưng với motif dày đặc những mô hình lớp lớp phi lý này đến lớp phi lý khác để người đọc lạc lối trong nó mới là điểm mạnh và khác biệt của Ông - nó là thứ văn chương ám chỉ. Nên ai cố đi tìm logic văn phong hay mạch tư duy của Franz Kafka chính là đã bị Franz lừa cho vào tròng. Với "Vụ Án" chỉ muốn ám chỉ "Tòa Án" ở khắp mọi nơi, mọi chốn, có tội hay vô tội là cũng là những thứ shit như cái tòa án này. Mạch tiếp diện trong "Lâu Đài" là cũng là cái thứ "Tòa Án" này nhưng nó đã tạo thành hình khối là một "Lâu Đài" nhưng "Thấy, Biết " đó cũng như "Không Thấy, Không Biết" cũng chả khác biệt gì cả hay nói theo kiểu Việt Nam là "Chả Biết để làm Đéo gì". Nên đọc Franz Kafka để biết là đã có từng đọc thôi còn để hiểu hay để bốc phét như tôi thì "Cũng chả để Làm cái Đéo gì" hehe

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...