Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 6)





Tôi đang ngồi tại một quán cafe. Quán cafe này là quán cafe lạ bởi tôi cũng chỉ ngồi đây khoảng một tuần. Tôi không gọi quán cafe này là mới mà là lạ. Hai khái niệm "mới" và "lạ" đối với tôi nó khác nhau. Nhiều cái mới nhưng chưa chắc lạ và nhiều cái lạ chưa chắc là mới. Còn cái vừa mới vừa lạ thì có lẽ với cuộc đời riêng tôi chưa may mắn gặp thấy nó. Và hiện nay tôi đang ráng cố gắng để kìm hãm mình về cực đoan mong mỏi tìm kiếm điều này. Bởi mong mỏi tìm kiếm nó chỉ chóng gây cho mình nỗi thất vọng lớn lao - tôi đã nghiệm thấy nó qua chính những cái giá phải trả cho chính cuộc đời mình. Còn muốn vừa mới vừa lạ cho bản thân thì chỉ chính mình tạo ra nó thôi. Không ai hay thứ gì có thể mang tới cho mình được. Nhưng nó có thể cũng chỉ là mới và lạ với riêng mình thôi chứ chưa chắc là mới lạ với người khác. Thật sự cuộc đời cũng chỉ cần như vậy thôi là đủ dù chỉ một lần trong đời.


Và đó cũng là lý do mà tôi tìm đến quán cafe lạ này. Bởi nội tâm tôi đang diễn ra sự đấu tranh dữ dội, và để tìm ra những góc khuất ẩn nấp sâu trong con người tôi thì tôi phải tìm ra sự lạ chẳng hạn quán cafe này. Cafe sáng là một thói quen thân thuộc của tôi. Và tôi chỉ ngồi cafe một mình để nghĩ suy. Nhiều quán cafe từ quen trở thành lạ cũng bởi điều này. Họ đến làm quen với tôi khi thấy tôi ngồi một mình. Một sự xáo trộn mà tôi không mong muốn chút nào. Nên từ quen trở thành lạ cũng không hề khó lắm. Còn từ lạ trở thành quen có lẽ dễ hơn chăng. Tôi thấy cái quán cafe tôi đang ngồi ngay đây và vào lúc này đang mang tới cho tôi cảm giác như vậy. Một quán cafe gác gỗ với chằng chéo những mắc xích tạo hình ngẫu hợp. Còn ngẫu hợp là gì? Thì ngẫu hợp là ngẫu hợp. Hỏi quá lắm làm gì!

Chợt một sự lạ chợt đến với tôi phải nói quá khủng hoảng lạ khi Thụy Vũ đến bàn tôi ngồi xuống và ngỏ lời :
"Anh có phiền không khi em ngồi ở đây và ngay lúc này?"
Tôi có phiền không? Thật sự là một câu hỏi vô cùng hay ho và mang tầm cỡ triết học vô sinh. Còn triết học vô sinh là gì? Thì vô sinh là vô sinh. Hỏi gì lắm thế nhỉ !


"Em ngồi đi. Có vẻ hơi ngẫu nhiên nhỉ"

Tôi mở lời mời Thụy Vũ nhưng thật chất thì cô ấy đã ngồi sẵn sàng trước đó rồi cần gì tôi phải buông tiếng mời gọi.
"Có gì mà ngẫu nhiên hả anh. Quán này là quán quen em ngồi hàng ngày. Em thấy anh cả tuần nay nhưng anh nào thấy em đâu"
Thụy Vũ mở lời trách móc ngay
"Ờ. Có lẽ anh không chú ý"
"Vậy anh chú ý cái gì nào?"
Tôi vừa phì cười cũng hơi bực với thái độ hơi quá đà này của Thụy Vũ
"Anh có cần thiết phải khai báo cho em không, cô gái?"
"Em thấy là nên cần đấy"
Tôi trố mắt nhìn Thụy Vũ. Hình như có cái gì không đúng lắm và đầy tiềm năng nổ bom từ cô gái này đây.
Tôi phì cười :"Cần gì đây cô bé?"
Thụy Vũ với cái liếc như dao cạo bĩu môi ngay:"Cái đó anh phải tự biết chứ!"
Đến nước này thì tôi chỉ còn phá ra cười và lắc lắc cái đầu lia lịa. Ai đời lại đi nói lý với đàn bà bao giờ.
Và khi ấy cô ấy cũng nở một nụ cười duyên dáng đáp lại

Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu như vậy và sau này có lẽ cũng chả khác mấy là bao. Những câu chuyện phiếm xung quanh cuộc sống và công việc. Cô ấy hỏi rất nhiều và muốn khai thác đời tư cũng như những nguyện ước của tôi. Còn tôi thì trả lời qua loa cho qua chuyện. Mà hình như chính điều này làm cô ấy thêm điên tiết. Nên cứ sáng tôi ngồi cafe là cô ấy lại xuống làm vị khách mời mà tôi không được phép từ chối.
"Em có làm phiền anh không khi tiếp tục ngồi ở đây và ngay lúc này?"
Lại vẫn câu hỏi triết học vô sinh" Anh có phiền không?" nhưng nay thêm chữ tiếp tục. Nguyên bản sẽ là; "Anh có muốn phiền tiếp tục không?". Và có lẽ một thời gian nữa sẽ chuyển hẳn thành: " Anh có muốn phiền vĩnh viễn không?"

Để cứu vãn tình thế nên tôi thỏa thuận với cô ấy. Cũng muốn nhắc là cô ấy hay ngồi trên phần gác của quán, tôi thì thích ngồi tầng trệt, và cô ấy thường ngồi sớm hơn tôi. Nên khi tôi chào cô ấy, cô ấy chỉ ngón tay xuống dưới thì hoặc tôi lắc đầu hay gật đầu. Một sự nhượng bộ vô cùng lớn đối với cô ấy rồi đấy. Rồi mọi thứ cũng dần quen với những ký hiệu mang tính biểu trưng như vậy. Nhưng có một sự lạ là dần tôi cũng đáp lại khá hứng thú với chính nó. Chính tôi lại thành ra dấu chỉ lên từ lúc nào không hay. Đúng thật là một quán cafe lạ!



Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN PHỤ LỤC)


KHUNG ĐỜI SỐNG
(Phần phụ lục cho : nhân chi sơ tính bản nghiệp - hậu thiên)

Có thể nói Khung đời sống của một cá nhân (có thể mở rộng lên đến một cộng đồng) bao gồm "Khung tính cách" và "Khung xã hội". Và sự tạo thành "Khung đời sống" sẽ phụ thuộc rất lớn vào 02 khung hình trên. Đầu tiên sẽ nói về "Khung tính cách"

Khung tính cách được tạo hình bởi các tính cách cốt lõi của một cá nhân hay cộng đồng. Khung tính cách là sự đấu tranh và giao hòa giữa tính cách cơ bản mang tính tiên thiên (hay còn gọi tính trời sinh) và tính cách học hỏi mang tính hậu thiên (tính cách ảnh hưởng bởi xã hội). Khi ấy vai trò "Khung xã hội" sẽ bắt đầu đóng những vai trò nồng cốt tạo nên sự giao thoa cho 02 dạng khung tính cách kể trên.

Tính cách là gì và nó bao hàm những gì thì gần như ai cũng "biết" nhưng để thật sự "hiểu" chính nó là một quá trình lâu dài. Và "hiểu chính mình" chưa bao giờ là điều dễ dàng, khi đã "hiểu chính mình" đến "mình là mình" lại là một công đoạn vô cùng cam go khác nữa. Bởi "khung tính cách" + "khung xã hội" để tạo ra "khung đời sống" là một cuộc tranh đấu và giải quyết mâu thuẩn nội tại trường kỳ kháng chiến cho đến khi nhắm mắt xuôi tay và cho đến tận nhiều kiếp sống về sau.

Nhắc đến khung tính cách cũng phải nhắc đến một tính chất vô cùng quan trọng khác là "tính cách giới" nó là phần giới tính cá nhân và cộng đồng. Nam Nữ, Đực Cái, Âm Dương dưới bất kỳ hình thức tên gọi nào cũng luôn tồn tại như hai mặt đối lập đời sống (gần đây có phát hiện hệ điều hành máy tính cũng mang tính đực cái của nó luôn đấy 😉) . Nói thẳng luôn về mối quan hệ Nam + Nữ thì nó là những dạng như sau:
- Một là: Đấu tranh và Thỏa hiệp
- Hai là: Phục tùng và Cam chịu
- Ba là: Ngưỡng mộ và Bám víu
Còn dạng hình lý tưởng và mong ước muôn đời: Đồng cảm và Hòa hợp thì xin nói thật luôn là mối quan hệ giữa Nam và Nữ gần như không bao giờ có (nếu có thì nó hiếm quý như Phật 😊). Nhưng trong ba dạng quan hệ thường gặp trên thì dạng một: Đấu tranh và Thỏa hiệp là dạng dễ dẫn đến sự gắn kết bền lâu và đồng đẳng nhất và nếu Thỏa hiệp đủ lượng thì nó sẽ tạo thành chất Hòa Hợp (Nhiều bài viết về Đạo Vợ chồng lẫn Đạo hôn nhân tôi viết có nhắc nhiều đến nó). Còn 02 dạng còn lại thì thật sự rất khó để dẫn đến Hòa Hợp. Nhìn rộng hơn và ngẫm sâu thì các bạn sẽ thấy nó cũng không khác về mọi mặt xã hội và đời sống.

Qua đến "Khung xã hội" thì nói nhanh là hình thái xã hội tạo lập và quyết định "tính chất xã hội". Hình thái xã hội độc tài tạo ra tính chất xã hội độc tài; hình thái xã hội dân chủ tạo ra tính chất xã hội dân chủ và nhiều dạng hình thái xã hội khác nữa sẽ tạo ra những tính chất xã hội khác nhau. Nhưng nói riêng về mặt hòa hợp giữa "khung tính cách" và "khung xã hội" sẽ tạo ra các dạng mà chúng ta hay gặp như:
- Hợp thời: Khi khung tính cách hợp khung xã hội
- Trái thời (bất phùng thời): Khi khung tính cách trái khung xã hội

Đến đây "Khung đời sống" bắt đầu hiển hiện rõ trên mỗi cá nhân lẫn cộng đồng về cách ứng xử trong nó. Nhiều mô hình sống được thiết lập để "khung đời sống" tồn tại và nó cũng không ngoài:
- Một là: Đấu tranh và Thỏa hiệp
- Hai là: Phục tùng và Cam chịu
- Ba là: Ngưỡng mộ và Bám víu
- Hiếm quý là: Đồng cảm và Hòa hợp
Con người sẽ từ đó xác lập vị trí và thái độ sống cho mình trong đời sống. Có thể là Cam chịu, Ẩn dật hay Tranh Đấu ..vv.. Và cứ như thế "Khung đời sống" tiếp tục diễn tiến một cách hiện sinh. Mâu thuẩn như chính nó và hiện hữu như thể là nó phải thế.

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 7)


Phần cuối (7): Hậu Thiên và Nhân duyên quả



Phần Hậu thiên đời sống tôi viết khá rõ trong phụ lục "Khung đời sống" . Chỉ viết thêm một chút quá trình Tiên Thiên tiến đến Hậu Thiên. Ta bắt đầu hòa nhập vào đời sống xã hội là bắt đầu bước vào ngưỡng Hậu Thiên. Nhỏ thì ngồi trên ghế nhà Trường (hoặc lăn lộn xã hội kiếm sống nếu gia cảnh bất hạnh) lớn tí thì đi làm, xây dựng sự nghiệp, địa vị xã hội, lấy vợ (chồng), sinh con đẻ cái rồi nuôi chúng lớn nên người rồi đến thời khắc ta trở về cát bụi. Một quy trình đời người gần như chuẩn mực nhất là thời khắc "nắm xương tro trở về với đất" ai cũng như ai chả khác được. Và giai đoạn chuyển tiếp từ Tiên Thiên đến Hậu Thiên là giai đoạn Cộng Nghiệp Đời Sống hình thành dựa trên Biệt Nghiệp cá nhân. Chính giai đoạn này là giai đoạn vừa chủ động vừa bị động của Nghiệp quả. Cá tính cá nhân có thể hòa hợp về mặt đời sống hay chống trái đời sống phụ thuộc rất nhiều Thiện Nghiệp, Bất Thiện Nghiệp (Cả Nghiệp Thủ Chấp) tạo ra từ Bể Nghiệp. Ví dụ: Một cá nhân có cá tính độc lập, sáng tạo rất khó hòa hợp vào một môi trường giáo dục hay xã hội giáo điều rập khuôn thì cá nhân đó sẽ chống lại nó bằng nhiều hình thức (phần bị động của nghiệp quả). Sự "nổi loạn" đó có thể sẽ kéo dài đến hết đời sống hoặc "thỏa hiệp" với đời sống vào một thời khắc nào đó (đây là phần chủ động của nghiệp). Và "thuyết định mệnh" mà chúng ta nhiều lúc cảm giác nó là như vậy thì thực chất nó không hoàn toàn như vậy.

Triết lý Nhân Quả thì phải nhắc đến phần Duyên bởi nếu thiếu Duyên thì nhiều khi Nhân chưa chắc đã tạo Quả, như cây thiếu nước lấy gì kết trái. Duyên là chất xúc tác của tiến trình Nhân Quả bao gồm 24 Duyên (Nam Tông Phật giáo) và bốn duyên sáu nhân theo (Phật học Bắc Tông) nhưng tôi không đi quá sâu về nó trong chuyên đề này. Nhưng tụ chung cho dễ hiểu nhất thì không ngoài Nghịch Duyên và Thuận Duyên (cũng có thể là Hữu Duyên hay Vô Duyên). Cái Duyên là thứ chúng ta dễ thấy hơn trong tiến trình Nhân Quả (Nhân nhiều khi không thấy, còn Quả nhiều khi chưa tới). Chúng ta thấy chúng ta có Duyên với nhau bởi chúng ta gặp nhau, kết nối nhau trong hàng tỉ người trên thế giới. Chúng ta hết Duyên khi chúng ta không còn sự kết nối và không còn cảm thấy cần nhau nữa. Rất rõ ràng, dễ dàng nhận thấy ngay được thôi.

Một sự thật hiển nhiên thì tiến trình Nhân Quả ngày nay phức tạp và dễ xảy ra hơn xưa rất nhiều do Duyên được hỗ trợ bởi toàn cầu hóa (internet, mạng xã hội). Ví dụ: Ngày xưa, hai đối tượng có Nhân Quả mà một sống ở Mỹ, một sống Việt Nam thì cái Duyên để gặp nhau cho kết nối nhân quả là vô cùng khó nhưng ngày nay qua internet hay facebook thì nhiều khi chỉ một cái click chuột là "Anh Ả kết bầy" lập tức ngay (Như tôi chẳng hạn, bây giờ thì các chủ nợ và các nhân duyên càng ngày kéo tới càng đông hehe). Cũng chính vì vậy mà đời sống con người ngày nay càng phức tạp hơn, tương giao Nghiệp Quả dày hơn. Và chắc chắn là con người khó hạnh phúc hơn ngày xưa rất nhiều. Đúng không quý vị?!

Hết!

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 6)



Phần 6: Quá trình tiên thiên





.
Quá trình tiên thiên của đời người là quá trình tính từ lúc đứa trẻ còn trong bào thai đến vài năm tuổi. Quá trình này đứa trẻ gần nhất với Biệt Nghiệp của mình và chút Cộng Nghiệp với Mẹ hoặc Cha. Quá trình này tính cộng đồng hay Cộng Nghiệp xã hội chưa ảnh hưởng nhiều đến tính cách của trẻ. Chúng ta thấy tính cách trời sinh sẽ bộc lộ rất rõ trong giai đoạn này: Có trẻ hiền, trẻ dữ, trẻ tham, trẻ thảo ...vv.... Và đây chính là quá trình mà nhiều trường phái "lấy mẫu" mà phân tích "nhân chi sơ tính" là thiện hay ác.

Nói về chuyện phân tích bản chất cốt tủy của con người thiện hay ác thì cả triết Đông lẫn Tây đều phân tích rất rõ. Và thường theo từng trường phái sẽ có những luận chứng hay bộ mẫu để chứng minh trường phái mình đúng. Tôi sẽ không đi sâu vào từng trường phái và từng bộ mẫu của mỗi trường phái bởi:
- Việc lấy mẫu bất kỳ trên tổng số dù đúng hay sai sẽ vẫn mang tính hoàn toàn tương đối (trẻ ác nhiều hơn trẻ thiện trong tổng số nên gọi "nhân chi sơ tính bản ác" không thể diễn tả toàn thể là ác cũng như vậy với thiện)
- Việc một đặc tính nào trội hơn một đặc tính nào cũng khó gợi lên tính tổng thể của cái gọi là thiện hay ác (Trẻ tham nhiều hơn trẻ thảo hay ngược lại thì không thể gọi bản chất tổng thể là tham hay thảo)

Với nhận xét riêng tôi thì bản chất gọi là thiện hay ác mang tính "chi sơ" (ban đầu) là quyết định bởi Nghiệp của cá nhân đó. Một đứa trẻ với bản Nghiệp tái sinh phần lớn là Nghiệp Bất Thiện thì khi ra đời tính trời sinh của trẻ phần lớn là tính ác (hư, hỗn, tham lam, đố kỵ ...) còn một đứa trẻ với bản Nghiệp tái sinh phần lớn là Nghiệp Thiện thì khi ra đời tính trời sinh của trẻ phần lớn là tính thiện (ngoan, hiền, thảo, bao dung ...). Nhưng bản Nghiệp con người khi tái sinh đa phần không phải hoàn toàn là thuần Thiện hay thuần Ác nên một đứa trẻ ra đời ta luôn thấy thấp thoáng hai mặt đối lập trong đó. Ví dụ: một đứa trẻ bản chất hiền lành vô kể nhưng trong một vài trường hợp vẫn lộ cái ác trong nó và ngược lại. Nên có thể thấy rõ bản chất Thiện hay Ác từ ban đầu là đánh giá tượng đối và nó phụ thuộc rất lớn vào phần Nghiệp quả đưa con người đến sự Tái Sinh.

Tôi chợt nhớ đến một phim về Mafia. Nhân vật bố già xem phim về một đoạn đầy tính cảm động nhân ái thì nhân vật rơi nước mắt rất thật nhưng một cuộc điện thoại đàn em gọi tới thì nhân vật ra lệnh giết người một cách vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng. Sau cuộc gọi, trở lại với bộ phim thì tiếp tục nức nở trước cảnh bi ai của tha nhân. Một bộ phim thể hiện rất rõ tính "hậu thiên" mà tôi sẽ trình bày trong phần tiếp theo.
.
(Còn tiếp)

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 5)



Phần 5: Nhập Thai




Những phần trước tôi có nói những yếu tố cấu thành một bể nghiệp (Cũ + Mới + Nghiệp ta tạo ra + Nghiệp ta nhận lấy từ người khác + Nghiệp bám chấp). Và khi ta mất ở kiếp hiện tại những bể nghiệp này tiếp tục tái sinh cho kiếp kế tiếp. Quá trình nhập thai cho đời sống tiếp theo thì nhiều dạng thai sinh tùy thuộc vào cung cõi chúng ta tái sinh. Tôi chỉ muốn tập trung vào cõi Con Người (Nhân sinh) cho chuyên đề này.

Rất khoa học và cũng rất tâm linh cho vấn đề nhập thai. Thai muốn cấu thành phải có tinh cha + trứng mẹ + Nghiệp lực tái sanh + Duyên hòa hợp giữa cha mẹ với con cái. Thiếu bất kỳ yếu tố nào thì thai cũng không cấu thành. Nếu viết về quá trình thai phát triển và sinh khởi như thế nào tôi thấy không cần thiết bởi các tài liệu khoa học lẫn tâm linh viết về nó rất nhiều (Bạn nào muốn tìm hiểu cứ search ra là đầy). Tôi chỉ muốn nêu đến một yếu tình mà nhiều truyền thống tôn giáo hay lặp đi lặp lại là yếu tố "linh hồn". Nếu hiểu linh hồn là bất biến, nguyên con từ kiếp này sang kiếp khác thì chắc chắn các bạn phải biết các bạn là ai. Nhưng hầu như các bạn chả biết hay nhớ một tí gì và chả biết mình mang trong mình những nghiệp quả chi (trừ một vài trường hợp đặc biệt, biết được một chút đỉnh mà thôi). Các bạn có thấy sự phi lý này không? (Tôi chỉ gợi những nghi vấn để các bạn suy xét)

Quay lại vấn đề Nghiệp Lực khi nhập thai. Mỗi một thai nhi là một Biệt Nghiệp (đừng hiểu nó là nguyên con) khi vào thai của người mẹ là bước đầu Cộng Nghiệp với mẹ. Đời sống tinh thần lẫn sinh hoạt của mẹ như thế nào đều ảnh hưởng đến sự phát triển và sinh khởi của bào thai. Một bào thai vào cõi giới sinh khởi nào là bước Cộng Nghiệp thứ hai. Ví dụ: Sinh vào Cõi Người thì mọi đời sống bản năng, sinh khởi, trụ và hoại diệt phải theo kiểu con người chứ không khác được. Sinh vào súc sinh thì phải theo kiểu sống súc sinh. Kiếp trước là Người nhưng kiếp này là Súc Sinh thì có giữ được kiểu sống và suy nghĩ như người không? Đây là là gợi ý thứ hai cho các bạn theo thuyết "linh hồn". Bước Cộng Nghiệp thứ ba là nơi chốn các bạn sinh ra. Vì dụ: Sinh tại Việt Nam hay Mỹ?!. Sinh ra trong nhà Nghèo hay Giàu?!. Sinh ra có đủ cha mẹ bên mình hay không?! ...vv...

Một Biệt Nghiệp và Cộng Nghiệp từ mẹ khi còn trong Thai cho đến sinh khởi vài năm tuổi (Chưa bị sự chi phối tâm tính bởi Xã Hội) được gọi là quá trình Tiên Thiên. Quá trình lớn lên bị ái nhiễm tâm tính bởi Xã Hội gọi là quá trình Hậu Thiên. Những phần tiếp theo, tôi sẽ phân tích về những quá trình này. Và nó chính là lý do tại sao có cái tiêu đề: "NHÂN chi sơ tính bản Nghiệp" này.
.
(Còn tiếp)

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 4)


Phần 4: Dòng chuyển dịch của Nghiệp lực




Trong phần 3 tôi có nói Nghiệp lực là những dòng nghiệp thức linh động và bất định. Những tính chất kể trên để cho ta thấy rõ Nhân Quả Nghiệp Báo không hề đơn giản hiểu theo logic của chúng ta đối với Sự Chết lẫn Sự Tái Sinh. Chính vì vậy khái niệm linh hồn nếu hiểu theo nghĩa trường tồn bất biến, hay chuyển nguyên con Tâm Thức từ đời này sang đời khác chỉ thay bởi một lớp vỏ mới là khái niệm không xác thực. Để hiểu rõ sự không xác thật này phải hiểu sâu về khái niệm Sát Na Tâm. Từng dòng chuyển dịch hay biến dị của Tâm Thức theo từng sát na được giảng rất rõ trong Vi Diệu Pháp ( Abhidhamma ). Và có thể tôi sẽ nói rõ hơn trong một chuyên đề khác bởi không muốn làm loãng và mất tập trung đối với chuyên đề chính này.

Nhưng Sự Sống và Sự Mất Đi rồi Sinh Khởi của từng sát na tâm chính là thế giới Vi Mô của Tâm Thức mà từ đó thế giới Vĩ Mô của Đời Sống được hình thành (Điều này hoàn toàn phù hợp với Khoa Học Hiện Đại về 2 chiều tương liên, tương hỗ giữa yếu tố Vi Mô và Vĩ Mô). Trong phần 3, tôi cũng có nhắc tới Bể Nghiệp (Cũ + Mới) là phần Định Lượng và Lực Thủ (lực bám chấp) là phần Định Tính cho sự Tái Sanh kiếp sống mới. Và Cánh Cửa rất quan trọng cho sự Tái Sanh chính là cửa ngõ Cận Tử.

Cận Tử Nghiệp thì nhiều giáo lý có nhắc tới cả về mặt hỗ trợ như thế nào để việc Tái Sanh diễn ra tốt đẹp. Nhưng tụ chung hết cả thì bạn sống như thế nào thì bạn sẽ chết như thế đấy và sự tái sanh kế tiếp sẽ tương ưng với Bể Nghiệp mà bạn đã tạo ra. Chứ đừng nên hiểu là làm đủ mọi thứ Nghiệp Bất Thiện rồi khi Cận Tử Nghiệp đến chỉ cần nhờ các sư thầy tâm linh cúng kiến, tụng niệm hoành tráng là Thoát Nghiệp hay Tái Sanh tốt. Nếu là như vậy thì các đại tỉ phú hay các nguyên thủ quốc gia sẽ hóa Thánh hóa Thần hết trơn hết trọi (Còn chuyện phong Thánh, phong Thần cho người chết của một nhúm người đang còn sống hiện nay là chuyện tiếu lâm cho vui vậy thôi)

Ta có thể hiểu đơn giản: Tích tụ Nghiệp là phần Gốc, Lực Thủ (Lực bám chấp) là phần Ngọn và Cận Tử Nghiệp là Cánh Cửa để dẫn đến việc Tái Sanh. Và Lực Thủ (Lực bám chấp) ảnh hưởng rất nhiều đến nơi tái sanh tiếp theo của chúng ta. Phần trước tôi cũng có nhắc đến về sự mắc kẹt trong Cõi Trung Ấm của một số người bởi Lực Thủ này. Nhiều trường hợp người chết lực bám chấp quá mạnh vào tài sản, nhà cửa vườn tược nên khi mất thì phần Vong Linh không chịu tái sanh mà ở riết để giữ của (Nhiều đất đai, mặt tiền đắc địa nhưng người sống không thể sống, buôn bán hay làm ăn gì được trên đó bởi Vong Linh họ phá). Còn Lực Bám Chấp vào một đối tượng nào đó quá mạnh thì họ cứ đi theo riết đối tượng như vậy. Và khi đối tượng đó chết đi thì họ lại bám tiếp vào tái sanh đời sau của đối tượng này (Trường hợp này giải thích cho nhiều đối tượng có Ái Nghiệp (Nghiệp Yêu - Ghét) và Si Nghiệp quá nặng). Một lời khuyên chân thành: Sự buông bỏ bám chấp phải nên được thấu hiểu và thực hành dần dần để Lực Thủ của chúng ta giảm nhẹ đi. Nó sẽ tốt cho hiện tại lẫn sự tái sanh về sau này của chúng ta.

(Còn tiếp)

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 3)

Phần 3: Nghiệp lực đi về đâu?



Ở Phần 2, tôi có nói đến Nghiệp Lực sẽ quyết đến chuyện tái sanh và đầu thai của các bạn. Cũng chính trong Phần 2 này, tôi cũng có nhắc chính Thủ (Sự bám chấp) chính là tiền đề để Nghiệp Lực tái sanh. Vậy Nghiệp Lực là gì?

Nói dễ hiểu thì các hành động có tâm ý đều tạo ra Nghiệp. Tính chất Nghiệp này khá linh động và có tính bất định nhưng nó sẽ luôn tồn tại. Và cái tồn tại của Nghiệp là dưới một dạng Lực. Các bạn nếu học qua về Vật Lý sơ cấp sẽ hiểu Lực là gì? Nếu hiểu sâu hơn trên mặt Cơ học Lượng Tử thì sẽ biết về mặt cấu tạo và bản chất của Lực (Tôi không đi sâu chi tiết về nó bởi mục đích bài viết không hướng về Khoa học). Nhưng một điều chắc chắn các bạn hiểu rõ sẽ có Lực nặng hay Lực nhẹ. Và Nghiệp Lực cũng sẽ là như vậy: Có Nghiệp lực nặng và Nghiệp lực nhẹ nếu nói về cường độ. Và nhiều dạng tồn tại khác của Nghiệp mà tôi đã định nghĩa rõ và liệt kê trong Phần 1.

Chúng ta có hình hài hiện nay là những tích tụ Nghiệp tạo thành, tính cách cũng như số phận của chúng ta cũng là do Nghiệp ban cho. Chúng ta đến cuộc đời này bởi những Nghiệp cũ và để tạo thêm các Nghiệp mới. Và Cái Chết thật sự chỉ là một giai đoạn của tiến trình liên miên bất tận này. Cũng như vậy với Sự Sống (hay Sự Tái Sanh). Những Nghiệp cũ có khi trả xong nhưng cũng có khi trả hoài không hết nhưng Nghiệp mới lại đến. Và nó lại tiếp tục tích tụ thành một bể Nghiệp khác. Và Bể Nghiệp này sẽ theo các bạn suốt cuộc hành trình.

Và có hai cột mốc rất quan trọng như hai cánh cửa để các bạn tiếp tục cuộc hành trình với hình dạng khác là: Thời điểm Cận Tử và Cận Sinh. Phần này tôi sẽ viết về Giai Đoạn Cận Tử, còn phần sau sẽ là Thời Khắc Cận Sinh. Thời điểm các bạn tiếp cận Cái Chết sẽ là giai đoạn đo đếm những tích tụ Nghiệp cả Cũ lẫn Mới của các bạn. Và chính Thủ (Sự bám chấp) là công cụ mang Định Tính quyết cho Nghiệp Lực các bạn sẽ đi về đâu. Thường khi các bạn Chết thì trạng thái Nghiệp Lực đi về chốn đầu thai mới chỉ nằm trong tầm khoảng 7x7 = 49 ngày mà các sách tâm linh hay gọi là giai đoạn Thân Trung Ấm. Nhưng có một số trường hợp đặc biệt thì các Thân Trung Ấm (Vong linh) lại bị mắc kẹt rất lâu trong cõi Trung Ấm (cõi Trung Giới) này. Đó là các trường hợp chết bất đắc kỳ tử (đột tử), chết bằng cách tự sát và LỰC THỦ ( lực bám chấp) quá mạnh với kiếp sống hiện tại. Và  thực tế có những vong linh mắc kẹt hàng trăm năm trong cõi trung ấm.


(Còn Tiếp) 

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 2)

Phần 2: Chuỗi duyên nghiệp và sự tái sanh


Như đã định nghĩa ở phần 1, thì Nghiệp tạo thành do các hành động có tâm ý. Và điều này cũng để cho chúng ta hiểu rõ rằng hầu như chúng ta hiện nay luôn tạo Nghiệp mới bởi chả hành động nào của chúng ta đang làm mà không từ tâm ý hay mong muốn này nọ mà ra, trừ khi chúng ta hoàn toàn vô tư, không mong cầu gì từ các hành động của mình. Nhưng muốn được như thế thì chúng ta phải chứng trú được VÔ SANH PHÁP (Pháp không sanh diệt) của hàng bồ tát bát địa trở lên (các bồ tát thấy rõ thực pháp và không còn trồi sụt trong dòng sanh tử luân hồi) hoặc chứng quả vị BẤT LAI của chư thánh A na hàm (anāgāmī). Chúng ta còn đầy Tham Lam về Danh và Lợi thì chúng ta còn tạo Nghiệp dài dài và chúng ta phải tiếp tục tái sanh. Nên ai hay nói "Tôi cố gắng từ nay không tạo Nghiệp nữa" thì cái tôi gì đó nên đổi thành "Tôi cố gắng từ nay không tạo Nghiệp ác nữa mà ráng cố gắng gieo Nghiệp thiện" mới là một câu nói đúng đắn nhất.

Sự tái sanh của mọi loài theo giáo lý chính là chuỗi 12 nhân duyên mà đức Phật cũng như nhiều bậc giác ngộ khác đã thuyết. Để viết rõ từng duyên khởi phát sinh về Chuỗi 12 nhân duyên thì nó khá dài và cũng không phải là trọng tâm của chuyên đề này (Các bạn search tìm hiểu thêm nếu quan tâm). Tôi chỉ muốn tập trung vào 03 chi phần chính về sự Tái Sanh chính là Thủ (Sự Bám Chấp); Hữu (Sự Có) và Sanh (Sự Tái Sanh).

Sự bám chấp (Thủ) hình thành khi chúng ta luôn Mong Cầu. Còn mong cầu gì thì hàng trăm ngàn kiểu mong cầu. Sự mong cầu thành hay không thành gì thì luôn tạo ra sự bám chấp. Ví dụ dễ hiểu: Giàu rồi muốn giữ mãi sự giàu chứ ai muốn mất. Mong giàu không được thì cũng luôn chứa mãi sự mong muốn ấy chứ có mất đi đâu. Yêu thì cũng vậy thôi chả khác hehe. Và Sự Bám Chấp (Thủ) nó tạo thành để tạo Sự Có hay Chiếm Hữu (Hữu). Chiếm hữu gì? Chiếm Hữu đối tượng mà ta mong muốn. Lấy ví dụ ở trên xuống làm ví dụ về Hữu chính là sự chiếm hữu tài sản, chiếm hữu yêu thương ..vv.. Và chính Hữu là Nghiệp Lực dẫn ta đến sự Tái Sanh (Sanh) bởi dòng tương tục của Nhân Quả (Muốn -> Được và Được -> Bám Chặt).

(Còn tiếp)

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 1)

Phần 1: Nghiệp là gì?



Nghiệp (karma) hầu hết nếu chúng ta có quan tâm về tâm linh đều biết nó là gì (Cứ search google là hiểu ngay) nên tôi cũng không chủ ý viết về nó quá chi tiết như một học thuật bởi nó quá thừa mứa. Tôi chỉ đưa nó về một định nghĩa chung nhất và phân loại các Nghiệp theo tiêu chí phù hợp để làm rõ chuyên đề này thôi.

Định nghĩa về Nghiệp (karma) mà các giáo lý hay đề cập chung nhất ngắn gọn là : "Nghiệp luôn được bắt nguồn từ những tạo tác của tâm (ý) thông qua những hoạt động của thân, miệng và ý, gọi chung là tam nghiệp"

Nghiệp nếu chia về tính chất sẽ là 03 loại: Thiện Nghiệp, Ác Nghiệp và Nghiệp không thiện không ác. Về hai loại đầu thì khá rõ ràng nhưng loại thứ 3 thì tôi sẽ nói rõ hơn về nó cũng là để hiểu rõ hơn về định nghĩa Nghiệp ở bên trên: "Những hành động có tâm ý (phát sinh từ tâm) mới gọi là Nghiệp". Ví dụ: Khi ta đi bộ, ta vô ý ta đạp chết một con vật mà ta cũng không hề hay biết chi cả. Rõ ràng ta không có tâm ý sát sinh gì trong đây hết nên hành động này không gọi là Nghiệp mà trong giáo lý họ gọi là hành động duy tác (Kriyà). Nhưng khi ta nghe một tiếng "bép" và ta nhìn xuống chân ta thấy mình đạp chết con vật đó và ta biết mình vừa sát sanh thì nó là Nghiệp không thiện không ác (Duy tác Nghiệp).

Nghiệp chia theo riêng - chung gồm Biệt Nghiệp (nghiệp cá nhân) và Cộng Nghiệp (nghiệp cộng đồng)

Nghiệp chia theo thời gian gồm Nghiệp Cũ (nghiệp đã được tích lũy từ nhiều đời sống quá khứ, và hiện tại nó đã chín muồi thành những đặc thù) và Nghiệp Mới (nghiệp mà bạn đang tạo trong kiếp sống này). Trong Tương Ưng Bộ Kinh, Đức Phật thuyết: "Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý hiện nay là nghiệp cũ. Các hành động của mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý trong hiện tại là nghiệp mới"

Nghiệp chia theo tiến trình gồm Định Nghiệp (các nghiệp nhất định sẽ đưa đến kết quả ngay) và Bất Định Nghiệp (Là nghiệp không dẫn đến kết quả ngay, hoặc kết quả sẽ thành tựu trong thời gian bất định nào đó)

Nghiệp chia theo năng lực gồm:
- Tập quán Nghiệp ( Là nghiệp được huân tập bởi một thói quen trong đời sống hàng ngày).
- Tích lũy nghiệp: ( Là các nghiệp được tích lũy dần từ nhiều kiếp sống)
- Cực trọng nghiệp ( Là các nghiệp gây ấn tượng xấu ác cực mạnh đánh sâu vào trong tâm lý của chúng ta như giết người chẳng hạn)
- Cận tử nghiệp (Là nghiệp lúc sắp chết hay những sức mạnh tâm lý của con người trước lúc tắt thở)

Ngoài ra theo giáo lý về nghiệp, một nhân không thể tạo thành một quả, mà phải có các duyên phụ trợ. Cho nên, nói đủ phải nói là nhân - duyên - quả. Duyên là tác nhân phụ làm cho nhân chính thành quả. Nó tạo ra sự phức tạp của nghiệp mà nhiều người hay ca thán "Thật sự có nhân quả hay không?" khi thấy lắm người sống ác nhưng lại giàu sang phú quý, còn người sống hiền lành lại bất hạnh chẳng hạn. Một số trường hợp chưa xảy ra là do Duyên chưa tới hay chưa đủ thôi. Đến lúc đủ Duyên thì bắt buộc nó phải tới không chạy đâu được cả.
.
(Còn tiếp)

Thứ Năm, 19 tháng 9, 2019

CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 5)



Thủy đang đứng bình yên nhìn dòng sông trôi. Lòng cô lặng lạ với dòng tâm tưởng hóa thành sông. Nước luôn bình thản với kiếp sống của nó. Người ta thường thấy nước biến đổi khôn cùng có khi im dịu, có khi cuốn trôi, có lúc cuồng nộ dữ dội nhưng có phải đó thật là nước hay chỉ là những lớp vỏ bình thản của nước trước mọi kiếp sống. Nó có thể là hạt sương sớm khi bình minh ló dạng, có thể là sông hồ biển cả khi tìm hình hài sự sống nó cần, có lúc là mây khi cần tụ là mưa khi cần tán và là băng khi cần ngưng. Nhưng nước vẫn luôn là nước từ trong sâu thẳm.

Thủy nghĩ đến những lời Hùng đã nói với mình. Phải chăng chuyện tình cảm hiện nay của cô và Hùng chỉ là những say mê nhất thời, nó bù đắp những thiếu sót cho tuổi thanh xuân của cả hai. Hùng có thật sự yêu mình và cô có thật sự yêu Hùng?. Riêng Thủy chỉ thấy mình nhớ Hùng da diết. Một nỗi nhớ len lỏi nhưng thẳm sâu. Nỗi nhớ trống vắng nhưng rộng khắp. Như cô và Hùng khi chia tay thời xuân trẻ không có sự não nề hay nước mắt nhưng nó tràn đầy và bao la. Bóng hình của Hùng chiếm mọi dáng đi của người này, người nọ trên đường, là cành lá rung rinh và xào xạc trong gió như hình dáng và giọng cười của Hùng. Là mây trời rong chơi mang hình bóng của Hùng từ Việt Nam qua đến Úc Đại Lợi. Cô chưa bao giờ hỏi Hùng có nhớ mình như mình đã nhớ anh đến thế. Cô sợ câu trả lời của Hùng sẽ làm cô đau lòng. Còn người chồng đã ly dị của cô? Thủy chợt lắc đầu và không muốn nghĩ đến nữa. Cô luôn nhận thấy mình có lỗi với anh rất nhiều.

Hiện nay, Thủy không biết mình sẽ nên như thế nào với Hùng. Yêu anh khờ dại và không quá quan tâm đến chuyện sẽ tới trong tương lai như lời anh nói hay cần phải có một sự cam kết từ anh để cô an tâm anh sẽ luôn là của mình. Đàn ông và đàn bà luôn khác nhau mọi thể cả lý do lý lẽ tình yêu cũng là khác nhau. Đàn ông hay phát điên, phát khùng trước sự bất an và lắm điều của phụ nữ. Còn phụ nữ chả chịu nỗi sự vô tâm và thiếu tinh tế về mọi điều nhỏ nhặt của đàn ông. Thế nên đàn ông luôn luôn muốn biến đàn bà thành đàn ông giống mình, cũng như đàn bà kèo nhèo và đòi hỏi đàn ông hóa thân thành đàn bà giống như họ. Nhưng lỡ chẳng may họ trọn ước mơ muôn đời như thế thì chắc có lẽ chính họ sẽ tống khứ những bản sao của mình đi một cách nhanh nhất.
"Con người là những bản sao, là hình bóng của Thượng Đế" - hình như Kinh Thánh đã nói thế. Thế thì Thượng Đế là Nam hay Nữ? Và Thượng Đế đã và đang đối xử với những bản sao của mình như thế nào? Đó là bí ẩn của muôn đời mà muôn loài luôn muốn hiểu. Thượng Đế ơi! Ngài là ai mà muôn đời phải cần tìm kiếm và hiểu thấu thế Ngài ơi!


***************************

Thứ Tư, 21 tháng 8, 2019

Chùm Thơ tặng Tôi (2)



Sáng nay trời đẹp lạ
Chợt thấy lòng lâng lâng
Thấy mình hóa thành thơ
Một bài thơ bất tận

Thơ về niềm lận đận
Về thế sự vô thường
Về kiếp người rất bận
Hoài chứa nỗi chán chường

Bên nhà một nhành hương
Tỏa minh tâm thơm ngát
Nụ hoa màu thanh lương
Rủ gió về ca hát 

Ta ra ta ra tát tát
Ma ha ma ha mát mát
Hoa có hiểu gì hôn?
Mà cứ mãi đòi hôn
Hehehe


Ếch là ếch đẹp trai
Ếch là ếch ba gai
Ếch là ếch highlight
Nhưng chẳng bao giờ hifi 


Có những ngày chợt thấy lòng rất lạ
Dù ngoài trời đang đổ mưa tầm tã
Như con ếch ngồi che dù bằng lá
Mặt hếch lên trong rất đỗi kiêu sa
Haha


Anh xin em xin em 
Chớ vội xóa hình anh
Một tâm hồn tăm tối
Của linh hồn lạc lối

Cần vòng tay ôm chặt
Hay một thoáng buông hờ
Dặn lòng nhau như vậy
Đỡ một chút tình vờ

Như điệu ru trẻ thơ
Mãi mãi là mãi mãi
Rồi ngày mai ra sao
Cũng vẫn là muôn thuở



TÔI MUỐN LÀ HUYỀN THOẠI CỦA CHÍNH TÔI

Có cần không là huyền thoại của chính ai?
Với những giáo điều rách bươm, giảo trá
Như trà đá phải khoái cà phê
Cà chớn mơn trớn cà chua luôn mà

Có cần không nét đẹp cứ gọi là?
Nhàn nhạt nhà nhà nhấm nháp
Khẩu vị mãi của người ta
Còn lưỡi mình đã bị chó tha

Có cần không phải luôn giả Phật?
Chả dám làm Ma
Dù Ma mới luôn sống thật
Làm Phật phải sống dối trăm đường?!

Tôi chỉ muốn là huyền thoại của chính tôi
Tôi run rẫy khi lòng run rẫy
Tôi mê mãi bởi mình mê mãi
Chảy xuyên tôi và quất mãi những rằn roi

Tôi có cần đâu đời cho tôi điều tốt
Mà bắt tôi phải sống lọ sống chai
Tưởng xênh xang nhưng thật rất xuềnh xoàng
Lòng như bọ mà tưởng mình gõ kiến

Tôi chỉ muốn mình là mình rất thật
Chả cần khen cũng chả ngại tiếng chê
Sống như mây, như gió, như trời
Cứ thong dong mặc dòng đời chảy xiết
Là huyền thoại của chính mình hết mực
Thế thôi! 

Thứ Tư, 31 tháng 7, 2019

CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 4)


Buổi họp mặt thường kỳ của bộ ba xe pháo mã hôm nay thêm một thành viên mới toanh. Đã mới mà còn trái giới, trái phong tục lẫn tập quán của nhóm thuần độc mộc này. Khi Hùng giới thiệu Mây với hai anh chàng còn lại thì ngạc nhiên chỉ là phần nhỏ thôi bởi cả hai cũng đã gặp Mây rồi trong bệnh viện trước đây. Không ngạc nhiên nhưng có phần hơi bất ngờ cùng thú vị, tất nhiên là thế, bởi chả thằng đực nào lại chả chờ mong các bóng hồng quanh quẩn bên mình mà ở đây lại là một bóng hồng gợi cảm và nóng bỏng như Mây. Nhưng cũng có chút ngại ngùng trong mở đầu câu chuyện bởi khi toàn đàn ông với nhau thì sự bỗ bã và ăn nói không cần giữ kẽ chiếm phần lớn câu chuyện của họ. Nhưng với một cô gái lạ xuất hiện thì lập tức các tay bựa bãi đột xuất biến thành những quý ông từ lúc nào không hay biết. 

Đó chỉ nói riêng với những cô gái khép kín, còn với Mây thì bản chất khá hòa đồng và lắm chuyện nên chỉ cần một thời gian ngắn là mọi thứ quay lại khá nhanh lại phong cách ban đầu. Cuộc trò chuyện liên tu bất tận về mọi thứ trong cuộc sống nay được bổ sung mở rộng thêm những mảng miếng mà gái hay quan tâm . Câu chuyện bắt đầu từ bản Ballad sau dần dần chuyển qua điệu Tango và Pasodoble và cuối cùng kết bằng thứ âm nhạc Heavy Metal. Và tranh cãi nẩy lửa phần lớn là giữa Mây và tôi. Mây nhận xét là tôi đánh giá mọi thứ về phụ nữ hơi kỳ lạ, quái đản và có phần phát xít. Cô nói cô rất ngạc nhiên khi biết tôi là một nhà văn viết ngôn tình mà lại có suy nghĩ quái lạ và khác biệt như vậy về phụ nữ. Tôi cũng chả vừa gì, với bản tính dùi đục mắm cáy, nói ngay với Mây để hiểu rằng một tiểu thuyết gia ngôn tình không có nghĩa là họ sẽ phải sống theo kiểu ngôn tình và phải luôn hiểu phụ nữ theo cách truyền thống thông thường. 

"Anh nói chuyện nghe phi lý lắm. Nếu không như vậy thì anh sẽ viết gì để thuyết phục được các độc giả là nữ giới" - Mây chu mỏ tranh cãi ngay lập tức. 
"Độc giả các cô nếu viết như thông thường thì chỉ vài ba tác phẩm cùng một tác giả với cùng một kiểu viết y xì để thỏa mãn thị hiếu để ve vuốt các cô thì y như là các cô sẽ sớm chán và tiếp tục tìm kiếm một tác giả với các tác phẩm khác để tiếp tục ve vuốt tập hai theo một chiều hướng biến hóa khác của nó" - Tôi trả lời Mây những lời như vậy
Mây tiếp tục trề môi: " Nhưng ngôn tình chủ yếu là để giải trí thì phụ nữ chúng tôi cần ve vuốt để thoải mái, để mơ mộng trước những căng thẳng và bất toại nguyện cuộc sống thì có gì là sai?" 

"Tôi không nói nó sai mà hoàn toàn chính xác với mọi loại ngôn tình hiên nay. Nhưng tôi không phải là nhà văn ngôn tình kiểu vậy. Còn muốn biết nó khác biệt như thế nào thì hôm nào tôi gửi cho cô một bản đọc thử rồi có thứ để tranh cãi tiếp" - Tôi cười hì hì với Mây cũng chỉ để giảm bớt sự căng thẳng không cần thiết trong tranh luận.

Khi tôi và Mây cãi lộn chí chóe như vậy thì chỉ thấy Quyết và Hùng ngồi cười khà khà. Hùng quay sang nói với Mây khi cho Mây nhập nhóm thì biết ngay là Mây và tôi sẽ rất hợp nhau. Mây vặn ngay là chả thấy hợp tí nào chỉ thấy toàn trái ngược mọi thứ thôi. Hùng phán ngay là hợp cái cách khoái tranh cãi và ăn nói móc họng như nhau. Rồi hắn cười hà hà còn Mây thì trợn trừng mắt bảo hắn làm như hiền lành lắm vậy. Mọi thứ trở nên nhộn nhạo trong buổi gặp mặt đầu tiên như thế. Chợt Hùng bỗng ra ngoài nghe điện thoại gì đấy và một lúc sau dẫn vào một cô gái. Đó chính là Sương. 

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2019

CHUYỆN HẸN HÒ


(Truyện hiện thực ngôn tình)
.
Gái đẹp ngực lép cho hai quả nem và bóng gió chuyện hẹn hò. Tôi lắc đầu quầy quậy.
Gái : "Mời mà không thèm đi. Người ta có thích em đâu. Phải chăng do em ngực lép?"
Tôi : "Ôi trời! Con vợ anh nó chằn tinh gấu ngựa lắm em ơi. Em xin mà nó cho phép là anh đi liền"
Gái : "Vợ anh đâu cho ngó mặt cái coi?"
Tôi rút ngay smartphone chỉnh chế độ gương và cho gái thấy ngay mặt vợ mình.



CHUYỆN GIẬN HỜN


(Truyện ngôn tình ngắn tủn)
.
Chàng và nàng hôm nay giận nhau và cho ra những cuộc cãi vả từ nho nhỏ đến lớn dần. Chàng vốn hay nhường nhịn nàng nhưng nàng càng ngày càng quá đáng nên chàng không giữ nỗi mình mà hét to một tiếng: 
"Ăn cặc anh nè!"
Nàng lập tức quỳ xuống, mở khóa quần của chàng ngay và luôn.
Thật là một quán tính quá dễ thương!!!



Thứ Ba, 9 tháng 7, 2019

Chuyện Tình Mây và Gió (Tập thơ)




Tình yêu là quái quỷ gì
Mà đủ thứ nhà định nghĩa 
Anh thì không thèm chi định nghĩa 
Mà sẽ lấy ví dụ của đôi mình 
Như khi em đã nói
Em mệt rồi, anh ngoan đi
Đó là tình yêu
Nhưng chỉ có điều
Anh lúc nào chả ngoan
Còn hư là do em chưa hiểu cái ngoan của anh thôi mà

Như em dỗi đúng thì anh nghe
Nhưng khi em dỗi sai thì anh la
(Mà phụ nữ có bao giờ dỗi đúng hehe)
Đó chính là tình yêu

Khi em mệt thì anh thương
Khi em ương thì anh mệt
Đó chính là tình yêu
Cũng như khi anh vui thì em cười
Khi anh buồn thì em dỗ
Nó mới là tình yêu

Như một đóa oải hương
Không chỉ có mùi thơm
Mà chính là sức sống
Ta trao nhau sinh lực
Đó chính là tình yêu


Anh mới xem xong phim
Có tên cây lê dại
Lại nổi hứng làm thơ
Bộ phim sầu bỏ mẹ
Về một nhà văn trẻ
Viết thứ văn ngược dòng
Tất nhiên chả ai đọc
Trừ ông già anh ta
Sự nghiệp thế ra ma

Xem xong đáng lẽ buồn
Nhưng anh lại thấy vui
Bởi phim xem quá đúng
Bởi đã kiếp lê dại
Nếu thất bại là thường
Khó khăn là chuyện nhỏ
Nếu không thì trái khoáy
Với lẽ thường thế gian

Như em ngắm hoàng hôn
Không có anh bên cạnh
Buồn là lẽ bình thường
Trừ khi em ngắm anh
Mà buồn mới phi lý
Bởi Anh - trái lê ngon
Dù chứa mùi hoang dại
Nhìn thôi đã phát thèm
Ăn vào ghiền hết kiếp
Hehe




Em như điệu valse quay vòng
Làm anh nhớ, làm anh mong. Điên cuồng
Tiếng lòng từ những điệu buồn
Như từ muôn kiếp vọng luôn. Ngày dài
Nhớ chi. Mê mải. Không phai?
Hay là duyên kiếp đòi hoài chẳng xong
Long bong một kiếp tang bồng
Để cho tình ái lòng thòng dây tơ
Kiếp này chưa hết đành chờ
Kiếp sau trả hết để rồi còn đi.



Anh biết em rất ghét khi anh chửi bậy
Nhưng này hỡi tình yêu ơi!
Tất cả chúng ta đều đang sống trong lồng
Lồng đạo đức
Lồng vô đạo đức
Lồng ngôn ngữ
Lồng phi ngôn ngữ
Lồng giáo điều
Lồng minh triết
Lồng tốt
Lồng xấu
Lồng chó
Lồng mèo
Lồng đúng
Lồng sai
Lồng lộn
lẫn lồn lộng
Nếu liệt kệ hết mùa lệ thủy
Thì bài thơ này sẽ dài đến vô cực

Thôi nói nhiều làm gì rồi tất cả cũng trôi vào vô định
Nào cùng nghe nhạc và nhớ đừng ghét anh nữa nghe chửa
Hí hi hi 😘




Anh cảm được sự dịu nhẹ từ em
Và Anh xin cảm ơn vì điều đó
Tình yêu thật sự có lẽ
Cũng chỉ là thế mà thôi!

Tình yêu anh dành cho em
Như hương vị của một người cha
Bởi tình cha như biển tràn
Mang sóng đến để con xa bờ

Tình yêu của em dành cho anh
Lại chất chứa tình thương người mẹ
Bởi người mẹ luôn lo lắng
Những dở tính, trái trời của con

Tình yêu của chúng ta dành cho nhau
Lại là tình yêu của những đứa trẻ
Bởi trẻ con thường không toan tính
Chúng yêu như thể là thế mà thôi!



NÓI VỚI EM

Em là một người phụ nữ đẹp. Đẹp vô tình cũng là nỗi khổ của em bởi em luôn đau đáu người ta yêu em do nhan sắc của em hay tâm hồn của em. Ai nói đàn bà đẹp là sướng!

Nhưng em không hạnh phúc bởi không phải do em đẹp mà do em không hoàn toàn tự tin với chính nội tâm mình và trên hết là em hay nghi ngờ với chính mình. Bởi mình đã đẹp dù trong hay ngoài thì cũng là đẹp. Mà khái niệm đẹp là gì? 

Nếu đẹp trên danh nghĩa người ta ban phát và đánh giá là Đẹp thì cái đẹp ấy có phải là chính em không? Cái Đẹp mà chính nội tâm mình phải kêu lên là Đẹp nó mới là cái Đẹp chân thật - Cái Đẹp của chính mình.

Nghe chừng như giống vẻ tự luyến quá. Nhưng Tự luyến có gì là Sai? Như anh xấu òm nổi danh khắp thiên hạ nhưng tự anh thấy chả thằng nào có thể Đẹp qua anh. Tại sao lại như vậy?
Bởi đơn giản một điều:
"Anh Đẹp. Đéo nói nhiều!"


Em mãi mơ mộng hình bóng các Quý Ông
Còn anh lại là thằng Trai Hư đúng chuẩn
Anh chỉ muốn trưởng thành ra thằng đàn ông đúng nghĩa
Chứ đếch mong thành thằng Quý Ngài nào cả
Bởi các Ngài thường hay phải sống gồng

Thường đàn bà thì không hiểu Trai Hư
Họ mê Trai Hư nhưng chưa thật sự yêu họ bao giờ
Bởi để yêu Trai Hư cần hơn những lý do này nọ
Đừng dùng những tiêu chuẩn xã hội để đánh giá họ
Nhất là tiêu chuẩn của đàn bà

Trai hư cũng là con người cũng cần yêu thương như ai
Nhưng phải yêu chính con người thật của họ kìa
Bắt họ phải thế lọ thế chai thì chắc chắn chai bể lọ tan
Hãy chấp nhận để họ chính là họ
Họ sẽ gửi lại những gì yêu thương nhất từ đáy lòng
Mà Thượng Đế rồi cũng phải biết ghét ganh.


CHUYỆN TÌNH MÂY VÀ GIÓ

Em là mây còn anh là gió
Gió cuốn mây hay mây cuốn gió?
Mây vẫn bay dù không có gió
Gió vẫn lay dù chả cần mây

Mây ấp gió để thêm cuồn cuộn
Gió cuốn mây để thỏa tung tăng
Gió là gió mà mây vẫn là mây
Mây là gió hay gió cũng là mây

Gió cùng vần với chó
Còn mây cùng vần với cây
Chó hay tè chân vào cây mà đái
Còn cây chỉ lặng yên chửi thề
Rồi rụng quả bể đầu chó

Chuyện tình cây và chó
cũng đẹp như chuyện tình gió và mây
Tuyệt vời như chuyện mình Ngó mà Say
Rồi quay quay muôn kiếp





Thứ Hai, 10 tháng 6, 2019

CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 3)


Sương vào Sài Gòn thăm hắn. Nói đúng hơn cả là để làm rõ mọi chuyện - như lời cô ấy phán quyết như thế. 
Sương: " Anh phải thành thật. Phải chăng anh đang có chuyện gì dối em?"
Hùng: " Tại sao em không bao giờ đặt câu hỏi. Phải chăng anh đang có chuyện gì đó buồn?"

Không khí bao trùm sự im lặng. Có những lời nói để mở lòng nhưng cũng có những lời nói để lặng im. Và thường phải có một người đứng ra nhận phá băng nó. May mắn thay hay cũng là bất hạnh thay thường chính là đàn ông. Im lặng có thể là sở trường của đàn ông hơn đàn bà nhưng không gian để chứa đựng nó là những khoảng không một mình. Một mình với bức tường hay một mình với chai rượu hoặc điếu thuốc. Chứ không phải là đối diện với một người nào đó nhất là với đàn bà. Ngược lại, đàn bà im lặng nghĩa là họ đang muốn nói rất nhiều hoặc không còn muốn nói bất kỳ điều gì nữa.

"Anh muốn chúng ta đi đâu đó giải khuây. Để khi nào nói tiếp chuyện này được không?" - Hùng đã mở lời như thế
"Anh có biết phụ nữ sợ nhất điều gì không?" - Sương đã đáp lại lời mở của Hùng như thế.
Hùng im lặng.
Sương tiếp lời: "Sợ cô đơn.Sợ bị bỏ rơi. Tại sao cô ấy thà có một người đàn ông chả ra gì nhưng luôn quan tâm cô ấy. Tại sao đàn ông các anh say bí tỉ hay làm những chuyện sai quấy nhưng vẫn vác thân xác mình về nhà, thì cô ấy sẽ giận dỗi đó rồi cũng sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhưng các anh không một lời nhắn nhủ, điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng, đi thâu đêm suốt sáng không về thì có biết đàn bà chúng tôi sẽ sợ hãi đến mức độ nào không!"
Hùng tiếp tục im lặng!

"Tại sao anh lại cứ im lặng như thế. Anh phải nói gì đó đi chứ?"
"Em muốn nói cho hết thì anh cho em nói hết. Em lại còn muốn điều gì nữa chứ!"
"Tại sao anh lại có thể có thái độ như thế được. Anh đang không nghe em nói gì à?"
Hùng lại tiếp tục im lặng!
Còn Sương lại ...!

"Vậy thật sự anh muốn gì? Em không thể nào chịu nỗi sự im lặng của anh?" - Sương cũng đã có chút dịu giọng hơn
"Anh mệt mỏi. Anh cảm thấy ngột ngạt. Anh và em có những khác biệt về tính cách, suy nghĩ và cả về sở thích. Nếu chúng ta tôn trọng những phần riêng của từng người, cho nhau những khoảng trời cá biệt thì có phải tốt hơn không?"
"Anh nói cứ làm như em ép buộc gì anh vậy. Khoảng không nào mà em xâm phạm kia chứ?"
"Cụ thể như hôm này chẳng hạn. Anh không muốn tranh cãi, anh chỉ muốn được yên lặng. Em có cho anh cái quyền tối thiểu đó không?"
"Anh nói chuyện vớ vẩn quá đi. Anh không nói thì thôi, ai ép anh cơ chứ"
Hùng lại im lặng và lắc đầu

"Thái độ anh lại là gì nữa đây?" - Sương lại tiếp tục
"Anh muốn chúng ta dừng một thời gian để xem xét lại tất cả mọi chuyện, được không?"
"Anh đừng dối. Anh có người đàn bà khác đúng không?"
"Cũng chưa hẳn thế. Nhưng có thể là thế!"
"Lũ đàn ông chúng anh. Thằng nào cũng như thằng nào cả thôi"
"Chưa là gì của nhau. Cách nhau cả ngàn cây số mà đã ngột ngạt cỡ này. Về ở chung một nhà thì còn ngột ngạt đến cỡ nào"

Hùng tiếp tục khi đã buộc phải buông lời:
"Em chỉ muốn áp đặt mọi thứ phải theo ý em. Áp đặt sở thích của mình lên người khác. Áp đặt anh phải nên sống như thế nào. Áp đặt cả những ham muốn, tham vọng mà em muốn đạt được trong cuộc đời em lên cuộc đời anh. Trong khi có bao giờ em thực sự quan tâm anh đang nghĩ, anh đang muốn gì hay điều gì mới làm anh thật sự hạnh phúc?"
"Và tốt nhất theo anh thì cả hai nên dừng lại mà suy nghĩ tất cả mọi chuyện về nhau. Xem có thể tiếp tục gắn bó hay mỗi người nên chọn những con đường đi của riêng của mình"
Hùng chấm dứt tất cả những tranh cãi bằng những lời quả quyết hẳn như vậy.

-------------------------

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...