Tôi đang ngồi tại một
quán cafe. Quán cafe này là quán cafe lạ bởi tôi cũng chỉ ngồi đây khoảng một
tuần. Tôi không gọi quán cafe này là mới mà là lạ. Hai khái niệm "mới"
và "lạ" đối với tôi nó khác nhau. Nhiều cái mới nhưng chưa chắc lạ và
nhiều cái lạ chưa chắc là mới. Còn cái vừa mới vừa lạ thì có lẽ với cuộc đời
riêng tôi chưa may mắn gặp thấy nó. Và hiện nay tôi đang ráng cố gắng để kìm
hãm mình về cực đoan mong mỏi tìm kiếm điều này. Bởi mong mỏi tìm kiếm nó chỉ chóng gây cho mình nỗi thất vọng lớn lao
- tôi đã nghiệm thấy nó qua chính những cái giá phải trả cho chính cuộc đời
mình. Còn muốn vừa mới vừa lạ cho bản thân thì chỉ chính mình tạo ra nó thôi.
Không ai hay thứ gì có thể mang tới cho mình được. Nhưng nó có thể cũng chỉ là
mới và lạ với riêng mình thôi chứ chưa chắc là mới lạ với người khác. Thật sự
cuộc đời cũng chỉ cần như vậy thôi là đủ dù chỉ một lần trong đời.
Và đó cũng là lý do mà tôi tìm đến quán cafe lạ
này. Bởi nội tâm tôi đang diễn ra sự đấu tranh dữ dội, và để tìm ra những góc
khuất ẩn nấp sâu trong con người tôi thì tôi phải tìm ra sự lạ chẳng hạn quán
cafe này. Cafe sáng là một thói quen thân thuộc của tôi. Và tôi chỉ ngồi cafe một
mình để nghĩ suy. Nhiều quán cafe từ quen trở thành lạ cũng bởi điều này. Họ đến
làm quen với tôi khi thấy tôi ngồi một mình. Một sự xáo trộn mà tôi không mong
muốn chút nào. Nên từ quen trở thành lạ cũng không hề khó lắm. Còn từ lạ trở
thành quen có lẽ dễ hơn chăng. Tôi thấy cái quán cafe tôi đang ngồi ngay đây và
vào lúc này đang mang tới cho tôi cảm giác như vậy. Một quán cafe gác gỗ với chằng
chéo những mắc xích tạo hình ngẫu hợp. Còn ngẫu hợp là gì? Thì ngẫu hợp là ngẫu
hợp. Hỏi quá lắm làm gì!
Chợt một sự lạ chợt đến với tôi phải nói quá khủng
hoảng lạ khi Thụy Vũ đến bàn tôi ngồi xuống và ngỏ lời :
"Anh có phiền không khi em ngồi ở đây và ngay
lúc này?"
Tôi có phiền không? Thật sự là một câu hỏi vô cùng
hay ho và mang tầm cỡ triết học vô sinh. Còn triết học vô sinh là gì? Thì vô
sinh là vô sinh. Hỏi gì lắm thế nhỉ !
"Em ngồi đi. Có vẻ hơi ngẫu
nhiên nhỉ"
Tôi mở lời mời Thụy Vũ nhưng thật chất thì cô ấy
đã ngồi sẵn sàng trước đó rồi cần gì tôi phải buông tiếng mời gọi.
"Có gì mà ngẫu nhiên hả anh. Quán này là
quán quen em ngồi hàng ngày. Em thấy anh cả tuần nay nhưng anh nào thấy em
đâu"
Thụy Vũ mở lời trách
móc ngay
"Ờ. Có lẽ anh
không chú ý"
"Vậy anh chú ý cái
gì nào?"
Tôi vừa phì cười cũng
hơi bực với thái độ hơi quá đà này của Thụy Vũ
"Anh có cần thiết
phải khai báo cho em không, cô gái?"
"Em thấy là nên cần
đấy"
Tôi trố mắt nhìn Thụy
Vũ. Hình như có cái gì không đúng lắm và đầy tiềm năng nổ bom từ cô gái này
đây.
Tôi phì cười :"Cần
gì đây cô bé?"
Thụy Vũ với cái liếc
như dao cạo bĩu môi ngay:"Cái đó anh phải tự biết chứ!"
Đến nước này thì tôi chỉ
còn phá ra cười và lắc lắc cái đầu lia lịa. Ai đời lại đi nói lý với đàn bà bao
giờ.
Và khi ấy cô ấy cũng nở
một nụ cười duyên dáng đáp lại
Câu chuyện của chúng
tôi bắt đầu như vậy và sau này có lẽ cũng chả khác mấy là bao. Những câu chuyện
phiếm xung quanh cuộc sống và công việc. Cô ấy hỏi rất nhiều và muốn khai thác
đời tư cũng như những nguyện ước của tôi. Còn tôi thì trả lời qua loa cho qua
chuyện. Mà hình như chính điều này làm cô ấy thêm điên tiết. Nên cứ sáng tôi ngồi
cafe là cô ấy lại xuống làm vị khách mời mà tôi không được phép từ chối.
"Em có làm phiền
anh không khi tiếp tục ngồi ở đây và ngay lúc này?"
Lại vẫn câu hỏi triết học
vô sinh" Anh có phiền không?" nhưng nay thêm chữ tiếp tục. Nguyên bản
sẽ là; "Anh có muốn phiền tiếp tục không?". Và có lẽ một thời gian nữa
sẽ chuyển hẳn thành: " Anh có muốn phiền vĩnh viễn không?"
Để cứu vãn tình thế nên
tôi thỏa thuận với cô ấy. Cũng muốn nhắc là cô ấy hay ngồi trên phần gác của
quán, tôi thì thích ngồi tầng trệt, và cô ấy thường ngồi sớm hơn tôi. Nên khi
tôi chào cô ấy, cô ấy chỉ ngón tay xuống dưới thì hoặc tôi lắc đầu hay gật đầu.
Một sự nhượng bộ vô cùng lớn đối với cô ấy rồi đấy. Rồi mọi thứ cũng dần quen với
những ký hiệu mang tính biểu trưng như vậy. Nhưng có một sự lạ là dần tôi cũng
đáp lại khá hứng thú với chính nó. Chính tôi lại thành ra dấu chỉ lên từ lúc
nào không hay. Đúng thật là một quán cafe lạ!





















