Sáng nay trời đẹp lạ
Chợt thấy lòng lâng lâng
Thấy mình hóa thành thơ
Một bài thơ bất tận
Thơ về niềm lận đận
Về thế sự vô thường
Về kiếp người rất bận
Hoài chứa nỗi chán chường
Bên nhà một nhành hương
Tỏa minh tâm thơm ngát
Nụ hoa màu thanh lương
Rủ gió về ca hát
Ta ra ta ra tát tát
Ma ha ma ha mát mát
Hoa có hiểu gì hôn?
Mà cứ mãi đòi hôn
Hehehe
Chợt thấy lòng lâng lâng
Thấy mình hóa thành thơ
Một bài thơ bất tận
Thơ về niềm lận đận
Về thế sự vô thường
Về kiếp người rất bận
Hoài chứa nỗi chán chường
Bên nhà một nhành hương
Tỏa minh tâm thơm ngát
Nụ hoa màu thanh lương
Rủ gió về ca hát
Ta ra ta ra tát tát
Ma ha ma ha mát mát
Hoa có hiểu gì hôn?
Mà cứ mãi đòi hôn
Hehehe
Ếch là ếch đẹp trai
Ếch là ếch ba gai
Ếch là ếch highlight
Nhưng chẳng bao giờ hifi
Ếch là ếch ba gai
Ếch là ếch highlight
Nhưng chẳng bao giờ hifi
Có những ngày chợt thấy lòng rất lạ
Dù ngoài trời đang đổ mưa tầm tã
Như con ếch ngồi che dù bằng lá
Mặt hếch lên trong rất đỗi kiêu sa
Haha
Dù ngoài trời đang đổ mưa tầm tã
Như con ếch ngồi che dù bằng lá
Mặt hếch lên trong rất đỗi kiêu sa
Haha
Anh xin em xin em
Chớ vội xóa hình anh
Một tâm hồn tăm tối
Của linh hồn lạc lối
Cần vòng tay ôm chặt
Hay một thoáng buông hờ
Dặn lòng nhau như vậy
Đỡ một chút tình vờ
Như điệu ru trẻ thơ
Mãi mãi là mãi mãi
Rồi ngày mai ra sao
Cũng vẫn là muôn thuở
Chớ vội xóa hình anh
Một tâm hồn tăm tối
Của linh hồn lạc lối
Cần vòng tay ôm chặt
Hay một thoáng buông hờ
Dặn lòng nhau như vậy
Đỡ một chút tình vờ
Như điệu ru trẻ thơ
Mãi mãi là mãi mãi
Rồi ngày mai ra sao
Cũng vẫn là muôn thuở
TÔI MUỐN LÀ HUYỀN THOẠI CỦA CHÍNH TÔI
Có cần không là huyền thoại của chính ai?
Với những giáo điều rách bươm, giảo trá
Như trà đá phải khoái cà phê
Cà chớn mơn trớn cà chua luôn mà
Có cần không nét đẹp cứ gọi là?
Nhàn nhạt nhà nhà nhấm nháp
Khẩu vị mãi của người ta
Còn lưỡi mình đã bị chó tha
Có cần không phải luôn giả Phật?
Chả dám làm Ma
Dù Ma mới luôn sống thật
Làm Phật phải sống dối trăm đường?!
Tôi chỉ muốn là huyền thoại của chính tôi
Tôi run rẫy khi lòng run rẫy
Tôi mê mãi bởi mình mê mãi
Chảy xuyên tôi và quất mãi những rằn roi
Tôi có cần đâu đời cho tôi điều tốt
Mà bắt tôi phải sống lọ sống chai
Tưởng xênh xang nhưng thật rất xuềnh xoàng
Lòng như bọ mà tưởng mình gõ kiến
Tôi chỉ muốn mình là mình rất thật
Chả cần khen cũng chả ngại tiếng chê
Sống như mây, như gió, như trời
Cứ thong dong mặc dòng đời chảy xiết
Là huyền thoại của chính mình hết mực
Thế thôi!





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét