Nhãn
- Chính trị (6)
- Dịch thuật (24)
- Giai thoại (2)
- Giáo dục (1)
- Hồi ký (11)
- Hội họa (4)
- Khoa học (1)
- Kiếm hiệp (6)
- Lịch sử (2)
- Marketing (8)
- Nude (7)
- Phim (2)
- Sách (1)
- Thiền (19)
- Thơ (19)
- Thảo luận (4)
- Tiểu thuyết (7)
- Triết luận (22)
- Tác giả (21)
- Tâm lý (15)
- Tôn Giáo (3)
- Tùy bút (12)
- Tản văn (3)
- Võ thuật (1)
- Văn hóa (2)
- Xã hội (1)
- du ký (14)
- gái (7)
- ranh ngôn (1)
- truyện cười (6)
- truyện ngắn (18)
- Âm nhạc (28)
Thứ Năm, 19 tháng 9, 2019
CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 5)
Thủy đang đứng bình yên nhìn dòng sông trôi. Lòng cô lặng lạ với dòng tâm tưởng hóa thành sông. Nước luôn bình thản với kiếp sống của nó. Người ta thường thấy nước biến đổi khôn cùng có khi im dịu, có khi cuốn trôi, có lúc cuồng nộ dữ dội nhưng có phải đó thật là nước hay chỉ là những lớp vỏ bình thản của nước trước mọi kiếp sống. Nó có thể là hạt sương sớm khi bình minh ló dạng, có thể là sông hồ biển cả khi tìm hình hài sự sống nó cần, có lúc là mây khi cần tụ là mưa khi cần tán và là băng khi cần ngưng. Nhưng nước vẫn luôn là nước từ trong sâu thẳm.
Thủy nghĩ đến những lời Hùng đã nói với mình. Phải chăng chuyện tình cảm hiện nay của cô và Hùng chỉ là những say mê nhất thời, nó bù đắp những thiếu sót cho tuổi thanh xuân của cả hai. Hùng có thật sự yêu mình và cô có thật sự yêu Hùng?. Riêng Thủy chỉ thấy mình nhớ Hùng da diết. Một nỗi nhớ len lỏi nhưng thẳm sâu. Nỗi nhớ trống vắng nhưng rộng khắp. Như cô và Hùng khi chia tay thời xuân trẻ không có sự não nề hay nước mắt nhưng nó tràn đầy và bao la. Bóng hình của Hùng chiếm mọi dáng đi của người này, người nọ trên đường, là cành lá rung rinh và xào xạc trong gió như hình dáng và giọng cười của Hùng. Là mây trời rong chơi mang hình bóng của Hùng từ Việt Nam qua đến Úc Đại Lợi. Cô chưa bao giờ hỏi Hùng có nhớ mình như mình đã nhớ anh đến thế. Cô sợ câu trả lời của Hùng sẽ làm cô đau lòng. Còn người chồng đã ly dị của cô? Thủy chợt lắc đầu và không muốn nghĩ đến nữa. Cô luôn nhận thấy mình có lỗi với anh rất nhiều.
Hiện nay, Thủy không biết mình sẽ nên như thế nào với Hùng. Yêu anh khờ dại và không quá quan tâm đến chuyện sẽ tới trong tương lai như lời anh nói hay cần phải có một sự cam kết từ anh để cô an tâm anh sẽ luôn là của mình. Đàn ông và đàn bà luôn khác nhau mọi thể cả lý do lý lẽ tình yêu cũng là khác nhau. Đàn ông hay phát điên, phát khùng trước sự bất an và lắm điều của phụ nữ. Còn phụ nữ chả chịu nỗi sự vô tâm và thiếu tinh tế về mọi điều nhỏ nhặt của đàn ông. Thế nên đàn ông luôn luôn muốn biến đàn bà thành đàn ông giống mình, cũng như đàn bà kèo nhèo và đòi hỏi đàn ông hóa thân thành đàn bà giống như họ. Nhưng lỡ chẳng may họ trọn ước mơ muôn đời như thế thì chắc có lẽ chính họ sẽ tống khứ những bản sao của mình đi một cách nhanh nhất.
"Con người là những bản sao, là hình bóng của Thượng Đế" - hình như Kinh Thánh đã nói thế. Thế thì Thượng Đế là Nam hay Nữ? Và Thượng Đế đã và đang đối xử với những bản sao của mình như thế nào? Đó là bí ẩn của muôn đời mà muôn loài luôn muốn hiểu. Thượng Đế ơi! Ngài là ai mà muôn đời phải cần tìm kiếm và hiểu thấu thế Ngài ơi!
***************************
"Chuyện của bà với ông Hùng tới đâu rồi?"
"Sáng cãi lộn ba cữ, chiều bảy cữ"
"Tao tưởng mày với ổng hợp nhau lắm mà"
"Hợp nhau cái gì. Khác biệt nhau hoàn toàn. Gặp nhau là cãi"
"Cãi gì mà cãi lắm thế. Nhường nhau tí không được à"
"Biết vậy nhưng cứ nói chuyện chút xíu là lại cãi"
"Chịu thua hai ông bà luôn"
"Chỉ có điều tối đè nhau ra là lại hết giận"
"Hí hí. Thích nhỉ"
"Thích hông. Tao giới thiệu cho bạn của ổng. Cũng một chín một mười như ổng"
Đấy là cuộc nói chuyện của hai người đàn bà lắm chuyện. Một người là Mây, một người là bạn của cô ấy tên là Tuyết.
"Mà bạn của ổng đẹp trai hông?"
"Đẹp lắm. Đẹp cỡ Châu Tinh Trì vậy"
"Trời! Tao tưởng Châu Nhuận Phát. Nhưng mà thôi kệ cứ Trâu là được"
Rồi cứ thế hai mụ đàn bà cười sặc sụa với nhau. Cười một cách man rợ, cười một cách vô duyên như chưa từng có duyên bao giờ.
"Mà bạn ổng làm nghề gì?"
"Ổng có hai ông bạn thân. Một ông dân Triết đang làm bên Ủy ban. Còn một ông là nhà văn"
"Mà hai ông đó ông nào được hơn?"
"Ông Triết thì nhà gốc gộc nhưng có điều hơi khô tí. Còn ông nhà văn thì giống tính ông Hùng hơn, cũng du côn vậy đó"
"Mày thấy ông nào hợp với tao hơn?"
"Ai biết mày. Để hôm nào tao giới thiệu rồi tự mà lựa đi"
"Mà hai anh đều họ Trâu hết hả?"
"Con quỷ sứ! Mày chỉ giỏi bao nhiêu đó"
Rồi thế là hai mụ lại tiếp tục ôm bụng cười. Đàn bà khi mà đã nham nhở thì phải nói thiệt tình đàn ông chả là cái đinh gỉ gì. Đàn ông cứ mà hay tưởng bở mình là nhất về khoản thô bỉ. Lầm chết đi được, một khi đàn bà mà họ đã húng quế lên bởi một thứ gì đó thì lũ đàn ông chỉ luôn là một lũ học trò nhỏ xách cặp theo học muôn đời mà thôi
*************************
Thụy Vũ ngồi ngắm những bức tranh tự họa của mình. Cô có thói quen vẽ phác họa một ý tưởng bằng nhiều góc cạnh khác nhau. Như ngay bây giờ, cô nhìn ngắm bảy bức phác họa sơ khởi đang treo bao xung quanh cô. Mỗi góc độ tự thân chứa chấp những phần riêng tư và mật nghĩa của nó. Từ những suy tư tổng hợp và chung đụng, cô sẽ cho ra đời một bức tranh duy nhất. Và cô gọi nó là "Sự mặc khải tối hậu".
Cô chợt nhớ đến những khoảng khắc khi mình sáng tác những bức tranh theo chủ đề là những sáng tác của Phong. Cũng là ngổn ngang những phác họa đa chiều, cô muốn thấu tỏ tầng sâu bên trong Phong. Cô dự định đặt tên buổi triển lãm của mình là "Nỗi lòng của Gió" nhưng những ngày gần cuối trước buổi triển lãm bỗng đâu một sự xoẹt ngang tâm thức của cô cái tên: "Thơ và Tranh cùng hòa điệu" và cô quyết chọn nó mà không thật sự hiểu nỗi tại sao lại phải chọn nó bởi nó là một cái tên cô không thích tí nào.
Nhưng khi cô nhìn thấy thái độ bực bội của Phong khi bước vào phòng triển lãm, sau đó là sự chăm chú rồi thư giãn toàn thân, và tối hậu chính yếu là sự rùng mình của anh khi ngắm những bức tranh của mình. Cô tự nhiên như bắt đầu thật sự hiểu tại sao tâm thức mình bắt mình phải chọn cái tên đó. Rồi anh cũng đã chịu bước lại gần cô. Những câu trả lời của anh khi ấy làm cô bật cười. Và như cô lại đang cười to ngay bây giờ trước những bức tranh tự họa của mình. Cô biết rồi đến lúc anh cũng sẽ phải đi kiếm cô. Nhưng cô không biết chắc nó sẽ là lúc nào. Bổn phận của cô chỉ là chờ đợi anh đến
Tôi đang ngồi ngắm mình dưới những bức tranh đang treo trên đầu. Đó là bức tranh lớn về một con sói xanh và một đống bản thảo phác họa về nó. Tôi nhận được nó vào buổi sáng hôm sau ngày triển lãm chỉ một ngày. Tôi biết nó là những bức tranh của Thụy Vũ dù nó chưa bao giờ được trưng bày tại triển lãm và chả có bất kỳ chữ ký nào trong bức tranh này. Nó có lẽ là món quà đã được chuẩn bị sẵn chỉ chờ tôi đến là sẽ được chuyển gởi. Chuyện tôi chắc chắn phải đến hình như cũng nằm trong mọi tính toán của cô ta. Mà để làm gì? Tôi không thể nào biết được!
Sói là biểu tượng của thảo nguyên và dân du mục. Như trong tiểu thuyết "Totem sói" của Khương Nhung thì sói là giống loài thuộc về đồng cỏ và tự do. Giống sói là giống loài không thể thuần hóa được. Nếu chọn giữa sự thuần hóa để được an ổn và cái chết thì chúng không ngần ngại mà chọn ngay cái chết. Như Thành Cát Tư Hãn với tôn xưng là Đại mạc Thương Lang (Con Sói xanh của trời) tung hoàng khắp nửa phần thế giới và chết trên con đường chinh phạt chứ không phải trên giường ấm nệm êm. Như Rapustin - một con hắc lang hoang mạc - phá nát toàn bộ nền chính trị Sa Hoàng và chấp nhận cái chết của mình dưới những tảng băng khi bị quăng xác xuống sông sau những phát đạn vào đầu chứ cũng không phải trên giường đàn bà. Nhưng sự cô độc của những con sói ấy mấy ai thấu tỏ?!
Vậy thì Thụy Vũ tự tin có thể thấu hiểu một con sói là hắn hay sao với những bức tranh này?. Sự cô độc của sói là hình phạt trời đày mà nó hoàn toàn chấp nhận dù muốn thoát là thoát. Nhưng để làm gì? Làm chó thì hạnh phúc hơn nhiều. Nhưng làm chó thì phải biết ăn cứt và ve vẩy đuôi. Làm sói chỉ để hướng về niềm vui tự do. Cô độc trong sự tự tại đó và luôn mâu thuẩn với chính nó. Ánh trăng treo giữa trời là hình dáng hiện sinh của sói và tiếng tru đêm với đầu ngẩng cao là những nỗi lòng khao khát của sói hướng về trời cao.
**************************
Sương cứ ngập ngừng với mọi thứ cảm xúc hỗn độn của mình. Cô chia tay Hùng đến nay cũng xấp xỉ năm. Nhiều lần cô muốn gọi điện hay nhắn tin cho anh nhưng hình ảnh Mây tươi cười và nhẹ nhàng hỏi thăm cô lần cuối khi cô gặp anh như ám ảnh cô. Không chút móc mỉa, kiêu ngạo hay ra vẻ chiến thắng nào khi ấy cả. Cái cảm giác ấy làm cô rợn người và cảm thấy mình mất Hùng thật rồi. Có lẽ đó chính là cái mình thiếu không chỉ với Hùng mà cả với những người đàn ông đã từng đến với mình.
Cô đã từng yêu say đắm một người đàn ông chính là mối tình đầu của mình. Một tình yêu tuyệt đẹp. Anh chìu chuộng và cưng chiều cô như một bà hoàng nhưng cô chưa bao giờ cảm giác đủ và hài lòng bao giờ. Nó chính là sự ích kỷ và chỉ biết về phần mình của cô. Dù anh hơi cứng rắn và có phần khe khắt với cô cũng chỉ là muốn cô trưởng thành hơn. Nhưng có lẽ cô không hài lòng và có phần mệt mỏi nhất chính là sự thiếu tinh tế, không hiểu phụ nữ và khô cứng của anh. Tình yêu của anh dành cho cô dù có lớn lao cỡ nào nhưng vẫn là một thứ tình yêu áp đặt. Anh muốn cô phải là của anh trọn vẹn nhất nhưng tình yêu của cô thì phải thuộc về nhiều người, không chỉ có mỗi anh. Cô ích kỷ mười thì anh cũng là mười một.
Khi biết tin Hùng chia tay với cô, anh đã chủ động nhiều lần muốn quay lại với cô bởi tình yêu anh dành cho cô còn rất lớn. Nhưng anh vẫn mãi chả bao giờ hiểu cô. Anh vẫn luôn cứ hiểu là cô cần sự an toàn nơi anh hơn là sự thấu hiểu nội tâm đàn bà trong cô. Anh vẫn chỉ biết hứa hẹn về của cải, vật chất mà anh sẽ trao cho cô khi cô trở về bên anh. Cô thật sự cần đấy nhưng như thế là không đủ. Cô đã nhiều lần nhắc khéo nhưng anh cũng chả hiểu gì cho lắm. Cô chia tay anh bởi sự quá an toàn nơi anh. Cái cảm giác ngộp thở, thiếu tự do và thiếu sự khoan dung của anh vẫn chất chứa đầy trong cô mỗi khi gặp lại anh. Cô rất muốn anh hiểu điều đó nhưng anh vẫn như một tảng đá ngốc nghếch như trước kia mà thôi. Cô vẫn yêu anh đó và cũng không thể trở về với anh là sự thật.
Còn người yêu thứ hai của cô mà phần tình yêu chất chứa sự ngưỡng mộ là phần nhiều. Cũng chính nó là hình ảnh phản chiếu ngược với mối tình đầu của cô. Cô theo đuổi anh hơn là anh theo đuổi cô. Anh bỏ cô để theo lý tưởng của mình làm cô gục ngã. Cô nghĩ là cô yêu anh rất nhiều, yêu hơn hết thẩy mọi thứ trên trần đời này. Nhưng từ trong sâu thẳm của mình cô cũng hiểu là mình không chắc là mình yêu anh nhiều đến thế. Cô chỉ yêu cái bóng hình mà cô nghĩ mình không bao giờ với tới được, không chiếm hữu thành của mình được. Nếu giả sử cô có được anh trọn vẹn thì biết đâu đấy cô sẽ chán anh ngay lúc nào mà không biết.
Chính anh cũng cảm giác được chuyện này. Sự xa cách, lạnh lùng của anh dành cho cô cũng là nguyên do sâu kín từ một nỗi sợ vô hình. Anh không hoàn toàn tự tin cho lắm so với bề ngoài khoái làm ra vẻ bặm trợn của mình. Cả những mặt khiếm khuyết về sinh lý của anh càng làm anh mất tự tin và trốn sâu vào thế giới của riêng anh tạo ra. Anh muốn trốn tránh sự thật để tìm một bầu khuây khỏa mà anh nghĩ sẽ giải thoát khỏi những bi thương của mình nhưng thật chất nó rất mơ hồ và ảo vọng. Sự giải thoát chỉ đến được khi anh dám nhìn thẳng sự thật về nó. Phải biết chấp nhận và tha thứ cho chính những khiếm khuyết của mình.
Nghĩ đến những người đàn ông trong đời mình là Sương thấy lòng nằng nặng. Cô suy tư nhiều về nó và cô biết rằng mình ích kỷ nhưng cô luôn tự nhủ: "Đàn bà ai mà chả ích kỷ. Sự ích kỷ của cô cũng chỉ muốn mình được yêu thương đúng nghĩa. Luôn được là số một trong lòng những người đàn ông của mình thôi cơ mà"
*************************
Lại là lần họp mặt bộ ba Hùng, Phong, Quyết lần thứ n. Bộ ba này gặp nhau hoài không chán bởi họ như ba trong một thì gặp hay không gặp có khác gì nhau. Chán thì cũng đã chán mắc cớ gì là do ai hoặc có hay không có. Nhưng lần này chỉ có thuần ba tay đực rựa không có bóng dáng phụ nữ nào. Tôi và Quyết hỏi Hùng sao không dẫn Mây theo thì Hùng trả lời không thích dẫn theo nên không dẫn thôi. Tôi hỏi hắn lại giận hờn nhau à?
Hùng trả lời là Không. Nhưng không muốn Mây lúc nào cũng theo sát mình mọi lúc mọi nơi nhất là những chuyện chỉ cần đàn ông với nhau như bây giờ. Hắn còn cười cười đáp thêm: "Đàn bà là giống loài sống vì cảm xúc và hạnh phúc nhờ ăn cảm xúc. Đừng nên bao giờ lúc nào cũng cho họ ăn no, họ sẽ sớm ngán. Cần có những lúc cho đói nhe răng luôn mà biết giá trị của bữa no hehe. Nhất là ngay lúc này" - Hùng làm một vẻ mặt vô cùng bí ẩn khiến tôi và Quyết phải hỏi ngay chuyện gì mà nghe có vẻ nghe nghiêm trọng dữ vậy.
Hùng cười phá lên: "Thì chuyện làm mai mối cho mấy ông. Mây đòi theo hóng hớt nhưng tôi đâu cho theo"
Tôi và Quyết đồng thanh: "Mai mối gì trong đây nữa ông nội"
"Cô ấy có một cô bạn xinh lắm muốn làm mai cho hai ông"
"Bố khỉ. Có một cô mà mai mối cho cả hai thằng tôi nghĩa là làm sao. Muốn hai tôi đánh nhau giành gái à"
"Thì đánh nhau vui mà. Cuộc sống cần có sự cạnh tranh"
"Tôi không rảnh nha ông chó đen" - Tôi liền bác ngay cái ý nghĩ điên rồ của hắn.
Hùng lại càng cười bạo: "Ai mà thèm làm mai cho ông mà ham. Tôi tính kép cặp cho tay Quyết thôi"
Đến Quyết buộc phải lên tiếng: "Tôi không quá cần gái mà phải nhờ ông làm mai mối"
Hùng vẫn cười: "Tôi thích thì tôi mai mối thôi. Còn chuyện ông thích hay không thích thì kệ bố ông"
Hắn tiếp tục: "Tay Phong thì tôi không thèm chấp. Nó thì không thiếu gì gái theo nhưng nó là tay lý tưởng hóa tình yêu. Luôn khát khao tìm kiếm một cô gái thấu hiểu trọn vẹn về nó thôi. Nhưng ông thì thiếu gái trầm trọng kkk"
Mặt Quyết bắt đầu có vẻ cau có, khó chịu. Nhưng Hùng lại tiếp tục: "Đừng dễ tự ái. Cô bạn của Mây xinh và hay lắm đó. Nhiều khi tôi chưa kịp giới thiệu là ông đã nhảy hóc vào rồi"
"Nói đừng giận. Ông thì khá tốt bụng nhưng lại hơi khô khan nên phụ nữ sẽ dễ mau chán ông. Họ có thể đến với ông bởi cơ thế gia đình ông nhưng để họ thật lòng với ông thì là một chuyện khác"
Quyết có vẻ trầm tư trước những lời nói này của Hùng. Quyết thấy lời Hùng nghe hơi khó chịu nhưng đúng chứ không hoàn toàn sai bởi hắn cũng đã qua vài ba cuộc tình y như Hùng đã nói. Nên đối với chuyện tình cảm Quyết hơi lạnh nhạt làm ra vẻ không quan tâm lắm nhưng từ trong sâu thẳm luôn mong muốn người phụ nữ đến với mình chỉ vì mình mà thôi.
"Cứ như vậy đi. Khi tôi và Mây dẫn cô ấy đến thì ông cứ tự tin bắt chuyện làm quen. Còn khi có chuyện trục trặc thì tôi và Mây sẽ hỗ trợ thêm và gỡ rối cho" - Hùng vẫn cười và nói quả quyết khỏi cho Quyết một lời thắc mắc gì thêm nữa cả.
***********************
"Nhanh mạnh hơn nữa đi, anh ơi!"
"Sao hôm nay lại sung dữ vậy?"
"Hôm nay em rụng trứng"
Thủy đã gào lên như vậy khi Hùng đi vào cô. Hùng dập liên tục xuống thân thể và âm hộ nàng với cường độ gần như không nghỉ. Tư thế mà cô yêu thích là tư thế truyền thống nhưng với đùi khép chặt để dương vật phải cọ sát hết cỡ vào âm hộ. Với kiểu này thì thường Hùng rất mau đầu hàng trước âm hộ nàng bởi độ siết chặt và co bóp của cô bé thần thánh này. Âm hộ Thủy thuộc dạng mập, dày nhưng nông về độ sâu nên dương vật Hùng dễ đánh sâu vào cổ tử cung nàng. Và cách khép đùi là để hạn chế bớt dương vật đánh quá mạnh vào tử cung khiến nàng đau. Thường Hùng sẽ giao hợp với cô trong mọi tư thế mà đùi mở rộng và nhẹ nhàng nhịp độ chỉ khi về đích thì đùi nàng khép chặt để hắn có thể tăng tốc với cường độ mạnh và nhanh. Nhưng nay nàng lại muốn hắn phải nhanh và mạnh ngay từ đầu.
Nàng và hắn cùng thở dốc và đổ ập vào nhau sau những cú giao hoan trời giáng và đầy hoan lạc núi cao. Hắn ghé môi vào nàng như một sự mang ơn rồi ngả nghiêng khỏi người nàng và nằm kế bên. Nàng thủ thỉ:
"Sao hôm nay anh cũng hùng hổ dữ vậy. Trước đây anh không thể nào trụ lâu với cường độ như vậy"
Hắn cười mà trả lời: "Dạo này anh siêng tập thể dục"
"Siêng tập thể dục trên nệm Kim Đan đó hả?" - nàng vặn hắn
"Sao em lại nói vậy?"
"Người anh đầy mùi đàn bà"
Sự tinh ý về giác quan của đàn bà thì đàn ông có cố giấu diếm cũng chỉ như là một trò trẻ con. Và thường đàn bà cũng biết vậy nhưng quan trọng là họ có dám chấp nhận sự thật đó hay không mà thôi. Bi kịch của đàn bà cũng chính là họ luôn bị cuốn hút và khó thoát được những con đực lắm mùi đàn bà trên thân. Khó thể trách họ được bởi đó là bản năng trời sinh từ thời ăn lông ở lỗ.
Thủy nằm bên Hùng mà thủ thỉ: "Anh có bao giờ dự định qua Úc thăm em hay không?"
"Khi sắp xếp được việc anh sẽ qua"
"Câu hỏi này em luôn muốn hỏi anh từ thời còn đi học đến cả bây giờ!"
"Chuyện khi nào anh qua Úc thăm em đó hả?"
"Câu hỏi đúng nghĩa nhất là: Thật sự trước giờ anh có bao giờ nhớ đến em không?. Em luôn muốn hỏi như vậy nhưng luôn sợ câu trả lời của anh làm em thêm đau lòng"
Hùng im lặng trước câu trách cứ này của Thủy.
Thủy chồm hẳn lên người Hùng mà nhìn thẳng vào mắt anh:
"Có lẽ sự im lặng sẽ câu trả lời hay nhất cho câu hỏi này đúng không anh?"
Hùng trầm tư rất lâu và khẻ hỏi lại Thủy như sau:
"Anh có hai dạng câu. Em trả lời giúp anh là nó Đúng hay Sai"
"Anh thật sự chưa yêu cô nào. Và anh thật sự cô nào cũng yêu"
Thủy trả lời ngay không cần chút nghĩ ngợi nào:
"Câu sau là Đúng"
Hùng chậm rãi trả lời: "Em nói Đúng. Nhưng đúng hơn là câu nào cũng Đúng mà câu nào cũng Sai"
Thủy cười ồ lên trước câu chành hảng quen thuộc của Hùng:
"Anh lúc nào cũng như vậy. Luôn làm em lùng bùng với mọi khái niệm. Mà chính có lẽ vì vậy mà em lại yêu anh nhiều đến thế"
Hùng vẫn tiếp tục độc thoại:
"Nếu câu sau là Đúng thì cô nào anh cũng yêu thì có nghĩa là anh thật sự chưa yêu cô nào"
"Nhưng nếu anh thật sự chưa yêu cô nào thì có lẽ anh sẽ không mệt mỏi đến vậy. Mà anh mệt mỏi có nghĩa là thật sự cô nào anh cũng yêu"
Thủy trố mắt nhìn Hùng: "Vậy rốt cuộc thì Yêu hay Không Yêu?"
"Có thể sắp tới anh sẽ có câu trả lời rõ ràng về nó" - Hùng mĩm cười nhìn Thủy với một nụ cười dịu dàng vô kể trước câu khẳng định này
***********************
Quyết đang ngồi dùng trà với Tuyết trong một quán trà cung đình sang trọng. Để có cuộc gặp gỡ riêng tư này cũng phải sau hàng loạt những mời mọc giới thiệu từ nhiều phía. Tuyết hỏi thẳng Quyết sau nhiều câu hỏi xã giao làm màu từ nhiều lần gặp mặt:
"Anh làm việc bên Ủy ban là làm về cái gì ạ?"
"À. Anh làm bên ban pháp chế" - Quyết trả lời với câu hỏi của Tuyết
"Em nghe nói anh học Triết học mà sao lại làm bên pháp lý ạ?"
"Anh học cả Triết lẫn Luật"
"Vậy chứ anh thấy công việc đó như thế nào ạ?"
"Công việc nhiều thú vị. Nhưng thú thật với em thì nhiều lúc hơi bực"
"Sao vậy anh?"
"Nhiều thứ chả đâu vào đâu. Luật một đằng, lệ một nẻo. Em cũng hiểu rõ cơ chế của nhà nước mình rồi"
"Dạ. Vậy cũng áp lực ha anh"
"Riết rồi cũng dần quen em ơi!. Còn công việc tư vấn tâm lý của em chắc thú vị nhỉ?"
"Dạ. Công việc yêu thích của em. Nhưng như anh nhiều lúc cũng bực"
"Bên anh thì do cơ chế nên nhiều lúc lực bất tòng tâm. Còn em làm tự do ngoài thì tại sao lại bực?"
"Cũng áp lực lắm đó anh. Em còn trẻ nên nhiều sự tư vấn của em họ xem thường. Họ hay nói em chắc gì có kinh nghiệm sống lẫn trải nghiệm thực tế những vướng mắc kiểu như họ mà dám tư vấn"
"Ừ. Anh hiểu. Cũng khó cho em ha. Rồi chắc họ cũng sẽ tin nếu thấy sự tư vấn của hiệu quả hơn họ nghĩ"
"Dạ. Em cám ơn anh"
Một buổi trò chuyện mẫu mực và đúng cú pháp đã diễn ra như thế giữa Tuyết và Quyết. Một cặp chỉ khác nhau mỗi chữ cái đầu. Có vẻ hơi chán nếu nói thẳng thắn là rất chán. Cả hai bắt đầu ngượng ngập không biết sẽ nói gì tiếp theo nhất là Quyết - một anh cù lần đúng nghĩa. Tuyết phải gợi tiếp câu chuyện sang những người mai mối của mình là Mây và Hùng. Khi ấy câu chuyện lại bắt đầu trở nên xôm tụ vui vẻ hơn. Có lẽ do sức hút của cặp đôi oan gia này rất lớn nên dần tiếng cười của Tuyết và Quyết trở nên to hơn. Tuyết kể về mấy cuộc cãi lộn của cả hai người này mà Mây kể lại cho cô ấy nghe rồi cả Tuyết và Quyết cùng phì cười.
Quyết thú thật với Tuyết: "Trước khi anh gặp em, ông Hùng tư vấn anh là anh quá thật thà và khô khan nên phải cố làm ra vẻ bí ẩn để em khám phá chứ tòng tọc khai báo hết là em mau chán. Em là tư vấn viên tâm lý nên anh phải gợi hứng khám phá từ em mới cua em được"
"Hahaha. Vậy chứ anh có nghe lời ổng không?"
"Thôi cái gì khó quá bỏ qua. Nghĩ sao nói vậy cho nó khỏe"
"Đúng rồi anh ơi! Ông Hùng bí ẩn bởi con người ổng phức tạp và đầy mâu thuẩn. Nên anh bắt chước ổng không được đâu. Mình cứ là mình thôi"
"Nhưng mà anh khô như ngói vậy. Anh chỉ sợ em mau chán khi nói chuyện với anh thôi"
"Đâu sao đâu anh. Như anh nói chuyện như bây giờ rất vui đấy. Ngố ngố dễ thương hihihi"
Mặt Quyết chợt đỏ hồng mắc cỡ như gái mới lớn khi nghe một câu ghẹo tình tứ từ một chàng soái ca vậy. Và Tuyết lại buột miệng cười hì hì khi thấy nét mặt khi ấy của Quyết.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng nổi bật
Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)
CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...
-
Trường phái siêu thực diễn tả tâm thức sâu kín bên trong, ẩn ý qua các giấc mơ. Và tranh của Jacek Yerka - họa sĩ người Ba Lan - với phong ...
-
Còn biển cả thì bao la lắm mà dạo gần đây tôi mới thẩm thấu được nó. Tuổi thơ tôi với biển là những trò đùa nghịch vô lối có thể dẫn đến ch...
-
Thời gian trước cơn ác mộng thường trực của tôi là bị một con bò trắng như trong cái hình nó dí tôi chạy có cờ, nó dí tôi chạy trong mơ từ C...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét