Xem thêm: Phần 2 ; Phần 3 ; Phần 4 ; Phần 5 ; Phần 6
.
Gia đình tôi thuộc thành phần cơ bản, ba má tôi đều làm trong cơ quan nhà nước. Thời đó chế độ nghỉ thai sản không phải như bây giờ nên chỉ mới vài tháng tuổi, còn đỏ hỏn là tui được gửi đến nhà dòng để các mẹ masoeur chăm sóc, chiều ba má tôi đi làm về đón. Cũng chính từ khi chưa dứt sữa không được gần nhiều cha mẹ lắm nên cũng hình thành tính cách độc lập, khoái tự do của tôi sau này. Nghe lời má tui kể thì tôi là đứa trẻ nhỏ nhất mà nhà dòng từng chăm sóc bởi thường nhà dòng chỉ nhận trẻ đã cứng cáp dứt sữa chứ không phải trẻ sơ sinh đỏ hỏn như tôi . Bởi nhà tôi cũng không có ai rảnh để chăm sóc nên họ cũng thương tình nhận. Tui sống lâu với các Mẹ như vậy từ khi đỏ hỏn đến đủ tuổi đi mẫu giáo nên tôi như “lão làng” hay “đại ca” trong khu nhà dòng đó. Má tôi kể thì mấy masoeur mệt mỏi với tôi lắm bởi tôi hay chọc ghẹo, quậy phá các bạn khác. Nhất là cái trò cứ khoảng ngủ trưa là tôi lại hát “Mười hai giây đồng hồ, mình nhớ má thấy mồ” là y như là một đám trẻ con khóc tu tu và la “Nhớ má quá!” , còn tôi thì ngồi đó cười sặc sụa. Hầu như trưa nào mấy Mẹ cũng mệt mỏi với trò giỡn này của tui. Và tui thuộc loại trẻ mập mạp tròn ủm nên những tiết mục văn nghệ là được giao múa phụ họa. Nhất là bài “Một con vịt xòe ra 2 cái cánh “ là y như là tui phải làm con vịt xòe 2 cái tay mà kêu cạp cạp cạp.
.
Không biết sao trí nhớ của tôi lại cực tốt nhiều lúc tôi kể lại những giai đoạn tôi ở với masoeur như thế nào là má tôi bả giật mình. Bởi trẻ con thì thường quên hết quá khứ khoảng 4 tuổi trở về trước. Không phải tôi nhớ hết hoàn toàn mà nhớ một số sự kiện nổi bật nào đó và đặc biệt không quên một số đồ vật tui hay chơi, hay cái hồ nước phía sau khu nhà dòng có cái cây to to mà tôi hay đùa giởn ở đó. Má tôi hỏi tôi có nhớ mặt Mẹ nào từng nuôi tôi không thì thật sự thì tui lại không nhớ một khuôn mặt Mẹ nào hết. Và riêng khoảng nhớ mặt một ai đó cả khi lớn thì tui rất dở. Bạn bè lâu quá không gặp là nhiều khi tôi không mường tượng lại được khuôn mặt họ như thế nào luôn. Nên sau này bà con có gặp lại tui mà thấy mặt tui bơ bơ thì không phải là tui làm chảnh đâu mà là lâu quá nên chả nhớ mặt ai đó thôi hehe.
.
Ra khỏi nhà dòng là đủ tuổi học mẫu giáo thì tụi lại chả ấn tượng gì mấy để mà nhớ. Có nhớ là những lúc ở nhà thôi. Khi đó gia đình tui còn ở chung với bên nội ở đường Nguyễn Thái Học gần khách sạn Đại La Thiên. Ở khu đó thì bà con xung quanh hay gọi tôi là “Thằng Quậy” bởi hở một chút là tui đi qua nhà hàng xóm để phá nhưng cái sự phá mà họ bực mình nhất là cái khoảng bông trái. Hỡi nhà nào có bông trái đẹp là coi như tui qua bứt trụi lũi hehe. Tui bị mắng vốn hoài và bị ba tôi đánh rất dữ nhưng cái sự bứt bông là cái đam mê khó bỏ của tui. Mà cái sự đam mê này đẩy lên đến đỉnh cao là tui đi bụi đời hoài. Tui hay đi rất xa để bứt và lụm bông. Gia đình tui nhiều lần vất vả, hốt hoảng để kiếm tui và y như trong túi xách của tui đầy bông trái, đặc biệt là bông sứ. Sau này gia đình kiểm soát tôi kỹ lắm nhất là giấu rất kỹ cái túi giang hồ của tôi. Bởi tôi mà kiếm được cái túi này là y như tui vác nó lên vai đi bụi đời để bứt bông liền hehe. Bà già tui hay gọi tui là thằng :”lưu linh lưu địa” nên sau này tui đi xa nhà hoài ít khi chịu về nhà thì bả cũng không ngạc nhiên lắm bởi bả biết cái máu lang thang tui đã thấm từ thời nhỏ xíu đó. Hỡi mà xổng một chút là y như tui xách quần tui đi liền hehe.
.
Ăn đòn hoài cũng vậy, nên nhà tui hay nhốt tui vô cầu tiêu để bớt đi quậy. Thời đó thì cầu tiêu và nhà tắm hay xây dựng kiểu có cái hồ nước nhỏ liên thông dùng chung cho cả hai nhưng ngăn thành tường riêng để cầu tiêu và nhà tắm cách biệt. Hỡi nhà tui mà nhốt tui vô cầu tiêu là tui lại lặn qua hồ nước để đi qua nhà tắm mà đi ra ngoài. Nhốt tui vô nhà tắm là tui lặn ngược lại. Và ông chú thứ sáu của tui trước khi đi xuất khẩu lao động qua Tiệp Khắc năm tám mấy là ổng nhốt tui vô cầu tiêu và đóng luôn cửa nhà tắm. Thế là tui cứ lặn qua lặn lại chả có cái cửa nào để ra. Đành chọn nhà tắm ngồi cho bớt hôi và đập cửa la hét um sùm trong đó. Sau này ổng về lại Việt Nam, ổng cứ kể cái chuyện này hoài.
.
Ngoài cái thú vui bứt bông thì tui còn cái thú vui khác mà nó theo tôi đến tận bây giờ đó là thú vui đọc sách. Nói đến chuyện tui mê sách là bắt nguồn từ Ba tui. Ba tui thời đó ổng làm bên Thương Nghiệp nên ồng cũng hay đi công tác hoài. Mỗi lần ổng về là ổng hay mua sách cho tui. Cái quyển sách mà tui nhớ nhất có lẽ là quyển “Gavarot” trích trong đại tác phẩm “Những người khốn khổ” của Victor Huygo. Quyển sách mỏng thôi nhưng ám ảnh tôi ghê lắm . Tôi nhớ đến cậu bé Gavarot vừa đi vừa hát và khoái chí tử cái nhà của cậu trong bụng con voi khổng lồ đặt ở Quảng Trường. Và khóc nức nở khi cậu chết ở trận đánh phá ngục Bastip. Và gần nhà tui có một nhà hàng xóm hay mua sách mua truyện lắm thế là tui gần như đăng ký thường kỳ ở bên nhà đó. Nhiều lúc tui coi mệt quá là tui nằm dài trên giường người ta ngủ luôn một giấc. Có lẽ nơi cung cấp sách mà tui ấn tượng nhất là nhà ông Hai Sanh bên Nguyễn Trường Tộ - nhà sách cũ có thể gọi là lớn nhất Vũng Tàu, nhiều khi lớn nhất mẹ Việt Nam hồng chừng. Nhà ông thì bạt ngàn sách đủ thể loại và gần như tôi ăn dầm nằm dề ở đó luôn. Tôi đọc rất tạp từ đủ mọi thể loại truyện chưởng, trinh thám, triết học, thơ ca, lịch sử … Nói chung cái gì ấn tượng là tui đọc ráo trọi . Cả những truyện mang tính taboo mang tính cấm kỵ thời đó tui cũng chơi luôn. Mà tui lại khoái cái gì cấm mới chết, cái gì càng cấm tui lại càng khoái đọc. Nhất là những sách trước 75 tui đọc rất nhiều đủ các thể loại. Nên cái nhìn của tui khác biệt rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa thời đó.
Nhãn
- Chính trị (6)
- Dịch thuật (24)
- Giai thoại (2)
- Giáo dục (1)
- Hồi ký (11)
- Hội họa (4)
- Khoa học (1)
- Kiếm hiệp (6)
- Lịch sử (2)
- Marketing (8)
- Nude (7)
- Phim (2)
- Sách (1)
- Thiền (19)
- Thơ (19)
- Thảo luận (4)
- Tiểu thuyết (7)
- Triết luận (22)
- Tác giả (21)
- Tâm lý (15)
- Tôn Giáo (3)
- Tùy bút (12)
- Tản văn (3)
- Võ thuật (1)
- Văn hóa (2)
- Xã hội (1)
- du ký (14)
- gái (7)
- ranh ngôn (1)
- truyện cười (6)
- truyện ngắn (18)
- Âm nhạc (28)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng nổi bật
Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)
CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...
-
Trường phái siêu thực diễn tả tâm thức sâu kín bên trong, ẩn ý qua các giấc mơ. Và tranh của Jacek Yerka - họa sĩ người Ba Lan - với phong ...
-
Còn biển cả thì bao la lắm mà dạo gần đây tôi mới thẩm thấu được nó. Tuổi thơ tôi với biển là những trò đùa nghịch vô lối có thể dẫn đến ch...
-
Thời gian trước cơn ác mộng thường trực của tôi là bị một con bò trắng như trong cái hình nó dí tôi chạy có cờ, nó dí tôi chạy trong mơ từ C...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét