Xem thêm: Phần 1
.
Thời tiểu học thì tôi học trường Bàu Sen kế chùa Phật Bửu Tự. Nhớ cái trường này thì nhớ mỗi cái nhà vệ sinh hôi thúi không chịu nổi (sau này học bất kể trường nào thì cái khoảng nhà vệ sinh đúng là kỷ niệm khó quên hehe). Nên hầu như chúng tôi khi giải quyết cái nhu cầu là đi vào cái đường hốc hẻm sau lưng trường và chùa. Nhắc đến cái hốc này mới vui bởi nó tối om và cái chùa Phật Bửu tự khi đó bản thân nó cũng hoang phế, cũ kỹ và tăm tối. Nên thực sự rất là sợ Ma, mỗi lần giải quyết nhu cầu nhìn qua cái Chùa u u tối tối là tự nhiên rợn rợn và tụi học trò là chúa bịa chuyện, mỗi ngày là một câu chuyện nhìn thấy ma bên chùa hehe. Nghĩ cũng lạ, cái sự sợ Ma hình như ai cũng có từ người lớn đến con nít mà người lớn sợ ma cũng còn có lí chứ con nít thì biết gì, thấy gì mà tự nhiên cũng sợ, cũng rợn.
.
Nói đến chuyện ma quỷ lại nhớ đến thời hồi nhỏ ở xóm, trong một con hẻm sâu ở xóm có ông già hay kể chuyện lắm, tối đến là bọn nhỏ chúng tôi tụ lại nhà ông mà nghe kể chuyện, thù lao 1 điếu thuốc là một câu chuyện nên bọn trẻ buổi sáng ráng kiếm thuốc lá để tối nghe kể chuyện. Mà chuyện đa phần là chuyện ma mới đã, con nít nghe chuyện ông kể vừa sợ vừa mê mà nói trắng phớ là nghiện luôn. Và đầu con hẻm tối vào nhà ông là một cây gòn to ơi là to, mà cây gòn thì hay được đồn là rất nhiều ma nên sau khi nghe xong chuyện ma đi về thấy cây gòn là đám nhỏ muốn té đái trong quần mà ù té chạy. Và cái thú vui hay phá và chọc ghẹo của tôi được dịp phát triển. Một hôm đám bạn trẻ con vào nhà ông nghe chuyện ma, còn tôi thì không nghe mà tìm một đống nhang cắm quanh cây gòn và trốn trong hốc cây gòn mà đợi. Đến khi lũ bạn đi về qua cây gòn trong trời u u tối và xung quang cây gòn là những đám lửa lập lòe và còn thêm những tiếng u u ghê người từ cái mồm của tôi phát ra là lũ trẻ đứng chết trân, sau đó nối đuôi nhau, bấm ấn Quan Âm và la um trời “Án ma mi bát dị hồng”, “Án ma mi bát dị hồng” mà chúng học được sau khi xem “Nghêu sò ốc hến” đoạn các quan đi khám điền thổ nhà cô Hến. Tôi hé mắt nhìn mà cười muốn trẹo quai hàm và miệng thì phù phù và thêm những âm thanh rên rỉ nghe rất rợn người còn bọn trẻ con thì mặt thằng nào, con nào cũng xanh như đít nhái có lẽ té mẹ đái trong quần. Sau đó cả bọn ù té chạy, dép giầy rớt lỉnh đỉnh tại chỗ còn tui thì nằm cười bò lăn bò càng. Mà nói thiệt, khi tui phù phù rên rỉ sau hốc cây gòn mà bất chợt sau lưng tui mà cũng có tiếng phù phù chắc là đến phiên tui té mẹ đái. Nên nghĩ lại mình cũng sợ ma bỏ mẹ mà lại đi nhát ma người khác và hình như cái sự ham phá, ham ghẹo của tui nó lớn hơn là sự sợ ma hay quỷ hehe .
.
Nhắc tới tuổi thơ thì tôi phải cảm ơn cuộc đời cho tôi còn một tuổi thơ để nhớ. Nhìn trẻ con ngày nay tôi thấy tội nghiệp cho chúng, nền giáo dục chạy theo hình thức và thành tích đã biến bọn trẻ ngày nay thành những cỗ máy thực sự. Tuổi thơ của bọn trẻ bây giờ chỉ còn “Học. học nữa. Học mãi” đúng khẩu hiệu kinh điển Lê Văn Ninh luôn và giải trí là game online, smartphone và truyền hình trang bị cho chúng những bộ mắt kính dày cộm nhìn đời, cơ thể xanh xao thiếu sức sống và một đầu óc nặng vật chất, thực dụng thay cho những lý tưởng sống cao đẹp và hướng thiện.
.
Giai đoạn tuổi thơ thế hệ 7x đời gần cuối của chúng tôi thì bobo độn cơm chỉ còn loáng thoáng không như những thế hệ đầu 7x đói khát trong thời bao cấp nhưng nhìn chung là vẫn còn khá thiếu thốn nhiều thứ. Tôi còn nhớ cái món ăn xa xỉ thời đó của chúng tôi là kem đá nhiều màu thật chất là đá đông pha thêm xiro cho đẹp mắt. Và thằng nào có một cây kem đá là cả một nhóm bạn cùng liếm chung. Và thế hệ chúng tôi thì đứa nào đứa nấy đẹt căm – trừ trường hợp vài đứa có cha mẹ cao ráo nên hưởng chút gen di truyền cao to – đến khi lớn thì chiều cao trung bình của chúng tôi vẫn gần tầm bằng hay dưới 1m60 bởi cha mẹ chúng tôi trước đó và khi mang thai chúng tôi ăn uống thiếu chất và bobo độn cơm trường kỳ nên sản sinh ra chúng tôi với bộ dạng còi cọc, suy dinh dưỡng cấp. Và tui còn nhớ hoài cái món nước cơm mỗi khi cha mẹ nấu cơm xong là chúng tôi giành nhau và pha thêm với đường cho ngọt để uống thay sữa.
.
Nhưng bù lại chúng tôi có một tuổi thơ khá bay nhảy. Chúng tôi chưa bị ép học nhiều như hiện nay và kinh tế vừa qua bao cấp cũng đỡ hơn nên chúng tôi cũng không quá nặng lo toan phụ gia đình như thế hệ đầu 7x. Chúng tôi sáng đi học ở trường thì trưa đến tối thì tuốt luốt ngoài đường, ngoài xá vui chơi với bạn bè. Nếu viết hết về các trò chơi tuổi thơ thì có lẽ phải được quyển sách dày cộm. Nên tôi chỉ viết một vài thứ mà mình vẫn còn ấn tượng và ký ức như còn mới nguyên ở phần sau
Nhãn
- Chính trị (6)
- Dịch thuật (24)
- Giai thoại (2)
- Giáo dục (1)
- Hồi ký (11)
- Hội họa (4)
- Khoa học (1)
- Kiếm hiệp (6)
- Lịch sử (2)
- Marketing (8)
- Nude (7)
- Phim (2)
- Sách (1)
- Thiền (19)
- Thơ (19)
- Thảo luận (4)
- Tiểu thuyết (7)
- Triết luận (22)
- Tác giả (21)
- Tâm lý (15)
- Tôn Giáo (3)
- Tùy bút (12)
- Tản văn (3)
- Võ thuật (1)
- Văn hóa (2)
- Xã hội (1)
- du ký (14)
- gái (7)
- ranh ngôn (1)
- truyện cười (6)
- truyện ngắn (18)
- Âm nhạc (28)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài đăng nổi bật
Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)
CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...
-
Trường phái siêu thực diễn tả tâm thức sâu kín bên trong, ẩn ý qua các giấc mơ. Và tranh của Jacek Yerka - họa sĩ người Ba Lan - với phong ...
-
Còn biển cả thì bao la lắm mà dạo gần đây tôi mới thẩm thấu được nó. Tuổi thơ tôi với biển là những trò đùa nghịch vô lối có thể dẫn đến ch...
-
Thời gian trước cơn ác mộng thường trực của tôi là bị một con bò trắng như trong cái hình nó dí tôi chạy có cờ, nó dí tôi chạy trong mơ từ C...

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét