Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Tùy bút: Chuyện Sách (Phần 1)


Tôi nhớ tôi may mắn có được một kho tàng hồi nhỏ. Cái kho tàng này không phải là của tôi mà của ông bạn ba tôi. Đó là một tủ sách gỗ được khoá kín bít bùng mà bạn ba tôi gửi ba tôi giữ giùm. Ông ba tôi thì cấm tôi bén mảng tới cái tủ này bởi đồ không phải của mình thì không được chạm vào. Thế là tôi toàn lén lút ba tôi mà chạm vào thôi hehe. 

Khóa tủ thuộc dạng không cứng lắm mà lắc lắc nhiều cái là nó lỏng khoen chừa một cái lỗ nhỏ chỉ vừa nửa bàn tay con nít thò vào. Ngày ngày khi không có ba tôi là tôi thò đứng bàn tay vào mà mò, vớ được quyển nào là lôi ra đọc ngấu nghiến như ăn trộm, đọc xong là trả lại vào tủ như không có chuyện gì và tủm tỉm cười. Tôi nhớ nó hoài bởi cái cảm giác lén lút mặc dù nhiều người hay phê phán chứ nó là cảm giác dễ tạo nên sự thăng hoa nhất. Bà con mà ăn uống được phép hay chính quy chắc chắn là không bao giờ ngon bằng ăn vụng giỏi chùi mép hehe.

Quan trọng cái cảm giác thăng hoa ấy không thuần là ăn vụng mà chính là cái cảm giác mình không biết mình sẽ vớ được quyển gì mỗi khi thò tay vào, nhiều hôm tôi thò tay vào quơ quắng một hồi lại vớ nhằm quyển mình đã đọc rồi thế là bỏ lại vào mà mò tiếp, khi sách càng đọc nhiều thì xác suất mò được quyển sách lạ nó làm mình sướng lắm như trúng xổ số vậy. Hình như con người là vậy, cái gì thân quen, dễ dàng có được thường họ không trân trọng. Những thứ khó nắm bắt hay tạo nên bi kịch lại kích thích tâm trí con người nhiều nhất, làm con người lên đỉnh thăng hoa hoặc đỉnh bi kịch.

Mà hình như như vậy mới là con người, mới là cuộc đời?


Bonus: Chuyện "Dính trên da"
.
Bọn nhóc con hồi nhỏ chúng tôi thì chỉ toàn đi chân đất dù giày dép có đủ cả ở nhà. Cái sự đi chân đất không phải là một phần đáng nói mà cái thói qua nhà ai cũng để quên đồ luôn ở đó mới đã. Hồi đó xóm tôi có nhà hàng xóm nhiều sách lắm và chủ nhà cũng hay mua sách thường xuyên, mà tôi thì mê đọc sách từ hồi nhỏ xíu mới biết đánh vần nên tôi gần như ăn ở trong nhà người ta luôn, đọc mệt quá là nằm ngủ luôn trên giường họ.
.
Ông ba tôi thì bắt tôi phải mang dép qua bên đó mỗi khi qua đọc sách để chứng tỏ mình là con người lịch sự. Thế là con người lịch sự là tôi qua nhà hàng xóm rất đàng hoàng, giày dép rất ngon lành. Nhưng đọc xong đi về gần như 10/10 là lại chân không về nhà, để giày dép lại cho hàng xóm. Họ cứ qua trả lại dép cho nhà tôi hoài nên ba tôi ổng nói:
" Cũng may con ku của mày còn dính trên da, chứ không chắc mày cũng để quên bên đó" hehe


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...