Nhân dịp công tác Đà Nẵng với mộng ước cũng đã lâu năm được thăm Phong Nha - Việt Nam đệ nhất động. Ráng sắp xếp công việc cho sớm nhất để ba lô khăn gói lên đường
Và thời khắc đã đến, tôi và một vài người bạn phóng gấp đến bến xe Đà Nẵng để đón chuyến xe đò chiều đi Quảng Bình cho kịp. Thành phố Đồng Hới cách Đà Nẵng khoảng 300 cây số sẽ là trạm nghỉ đêm để sáng mai lên Phong Nha
Xe đến Đồng Hới cũng vừa chập tối. Thành phố Đồng Hới thuộc tỉnh Quảng Bình có tốc độ đô thị hóa thuộc dạng nhanh. Nhiều ngôi nhà mới mọc lên nhanh chóng nhưng về kiến trúc tôi thấy lại có vẻ kì dị. Những ngôi nhà hình như cùng có một model Ta không ra Ta mà Tây cũng chẳng như Tây, nó pha trộn một chút của nước Lào anh em với mái nhọn hoắt với những cây sắt chọt trên đầu và lan can hàng hiên theo kiểu Gotich (rất tiếc là không chộp được những tấm hình này. Khi đi xách con Nikon cổ với với card nhớ 126Mb đi tong, còn card 32Mb ngấp nghé cửa tử )
Sau khi đã hỏi thăm nơi ăn chốn ở và địa điểm ăn chơi nhảy múa - khu Ma Cau về đêm thì đi ăn tối. Ý định ban đầu là chỉ ăn uống, sương sương vài chai để còn sức thăm thú phố phường và ngắm những cô gái chân dài Quảng Bình đẹp có tiếng nhưng trời xui đất khiến gió mát trăng thanh hay sao ấy mà nhậu tù tì đến li bì và kết cục là chỉ còn đường tìm về chốn ngủ. Miss Quảng Bình ơi ta có lỗi với nàng.
Qua một đêm say sưa thì 6 giờ sáng hôm sau phải thức dậy để khởi hành. Phong Nha cách thành phố Đồng Hới khoảng 40 cây số. Đến vấn đề thuê mướn xe để đi lại thì lại gặp khó khăn. Một là xe thuê không có hoặc là có với một cái giá trên trời (đòi đến 800.000 đ). Cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết với Taxi cả đi lẫn về là 400.000 chẵn. Thế là lên đường
Đến Phong Nha phải qua một đoạn đường mòn Hồ Chí Minh xưa và nay đã là con đường Hồ Chí Minh khá rộng rãi và hoành tráng nhưng đoạn đường này lại thấy ít xe cộ đi lại (Thỉnh thoảng nhiều đàn bò mẹ, bò con băng qua lộ). Hỏi chuyện bác tài thì biết là dân xe tải hay dân khách xuyên Bắc Nam rất ít đi đường này vì lí do nhà cửa và cơ sở hạ tầng như nhà nghỉ hay xăng dầu, hệ thống đèn chiếu sáng thì hầu như quá ít và vấn đề an ninh cũng là một nỗi lo cho những chuyến đi xa. Nhà nước đang có kế hoạch mở rộng thêm đường Hồ Chí Minh nhưng tôi thiết nghĩ nó sẽ là một sự phí phạm lớn nếu cơ sở hạ tầng phụ trợ như trên không đáp ứng được. Phải chăng nên đầu tư cho những cái xem chừng như con con trên trước khi quyết định một bài toán lớn hơn.


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét