Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017

Miru Kim - Người đàn bà của lòng đất

Miru Kim một nghệ sĩ thị giác người Mỹ gốc Hàn quốc xuất thân từ ngành Y - một ngành cô theo đuổi suốt thời tuổi trẻ - và rẻ hướng qua nghệ thuật khi chính cô tự nhận là cô mê đắm New York nơi cô sống và không gì hơn để diễn tả nét đẹp của nó chính bằng cơ thể của mình để hòa trộn vào nó. Cô tự nhận mình là một nghệ sĩ của lòng đất nên cô đi sâu vào các hóc hẻm đổ nát, các hầm ngầm hay cống rãnh thành phố và dần rộng hơn là các góc cạnh chi tiết của mọi mặt cuộc đời như chuồng heo, sa mạc, các phố thị ồn náo .... 

Cô hướng phần nhiều về nude art chính bản thân mình cho các tác phẩm của mình từ nhiếp ảnh, nghệ thuật trình diễn hay sắp đặt thị giác để hướng con người về những mảng tối, đối lập cũng như những màu sắc dị biệt khó pha trộn giữa đám đông muôn màu muôn vẻ













 

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

Dịch lời hát nhạc quốc tế (Phần 4)



Hẹn tại Đàn Tế Trời 

(敖 包 相 会)


(Lời Nam)
Trăng tròn treo đỉnh trời
Sao không một chút mây phủ quanh
Ta chờ nàng ở nơi đây
Sao nàng vẫn chưa chịu tới

(Lời Nữ)
Nếu trời không đổ mưa
Đóa hải đường sẽ không bao giờ tự nở
Miễn là chàng kiên nhẫn đợi chờ
Trái ngọt sẽ chóng nở trong tim





Bí mật của tôi

(Айтатын саган сырым бул)



Tôi sẽ cho bạn biết bí mật của tôi:
Tương lai của tôi đang ẩn trong sương mù.
Tôi bị suy yếu, sức mạnh của tôi đã khô cạn.
Những bài thơ của tôi, những đứa con yêu dấu của tôi, chúng đã mất tôi.

Tôi sẽ cho bạn biết bí mật này của tôi,
Với dòng nước lạnh giá
Rửa sạch tôi, khi tôi chết.
Làm mát một linh hồn bỏng cháy.

Tôi e rằng
Tôi đến quá sớm, và rồi tôi sớm sẽ đi,
Khi chén thánh của tôi đã tràn và đổ tung
Tôi tự đốt cháy chân hỏa trong tôi

Với vùng nước của dòng suối băng
Rửa sạch tôi, Rửa sạch
Linh hồn tôi sẽ hòa trộn với một bài thơ,
Sau đó tôi sẽ an nghỉ ...





 

Hallelujah


Tôi nghe tương truyền có bản hợp âm bí ẩn
David đã xướng và nó làm vui lòng Chúa
Nhưng Ngài đâu thực sự quan tâm đến âm nhạc, phải không Ngài?

Khúc nhạc ngân như thế này
Quãng tư, quãng năm
Điệu thứ trầm, điệu trưởng cao
Đức vua lụn bại sáng tác bản Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Niềm tin của ông đã vững mạnh nhưng ông cần sự thử thách
Ông thấy nàng ấy đầm mình trong bể tắm trên mái
Vẻ đẹp của nàng dưới ánh trăng làm ông mê đắm
Nàng trói ông vào chiếc ghế nhà bếp
Nàng lật đổ ngai vàng của ông và cắt mái tóc ông
Và từ môi ông, nàng buông lời Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Em yêu, tôi đã ở chốn này trước đây
Tôi biết căn phòng này, tôi đã bước trên sàn này
Tôi đã từng sống một mình trước khi tôi biết em
Tôi thấy lá cờ em treo trên mái vòm cẩm thạch
Tình yêu đâu phải khúc quân hành trong chiến thắng
Đó là sự lạnh giá và đau khổ, Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Đã từng có lúc khi em để tôi biết
Điều gì thực sự đang diễn ra ở dưới đó
Nhưng giờ em không bao giờ cho tôi thấy nữa, phải không em?
Và tôi nhớ lúc tôi đã đến bên đời em
Bồ câu thánh cũng chắp cánh theo cùng
Và từng hơi thở chúng ta trút đều là Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Có lẽ có Thượng Đế ngự trị trên cao kia
Nhưng tất cả những gì tôi đã học từ tình yêu
Là làm thế nào để bắn ai đó đấu súng với bạn
Đó không phải là lời khóc than bạn nghe buổi đêm
Đó không phải là một ai đó đã thấy ánh sáng
Đó là sự lạnh giá và đau khổ, Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Em bảo tôi đã mang chữ danh hão huyền
Tôi còn không biết thanh danh là chi
Nhưng nếu tôi biết, thực sự, nó là gì đối với em?
Đó là ánh sánh chói lóa trên từng lời
Không quan trọng điều em đã nghe
Thánh thần hay đau khổ, Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah

Anh đã cố hết sức, đó không phải quá nhiều
Anh không thể cảm nhận nên anh cố gắng chạm vào
Anh đã kể sự thật, anh không đến để dối em
Và dẫu khi mọi chuyện đều sai trái
Anh sẽ đứng trước Khúc Hát Thánh Thần
Không có gì trên đầu lưỡi anh ngoài lời Hallelujah

Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah, Hallelujah
Hallelujah




Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

Truyện ngắn: Em là đóa tường vi (Phần cuối)


Hôm kia khi Thắng mới đi làm về thì Tường Vi đã sà vào Thắng mà kể lể những người đàn ông đang theo đuổi nàng
Thắng nạt: "Thôi em im đi. Anh không thích nghe đâu"
Tường Vi hỏi: "Bộ anh ghen hả?"
"Anh đi làm cả ngày rất mệt mỏi rồi. Anh muốn nghỉ ngơi và yên tĩnh một chút còn em thì cứ lải nhải những thằng mắc ma, ất ờ cà lơ phất phơ nào không. Nếu ai đó yêu em và em cũng yêu người ta. Và người đó lo tốt cho em và con hơn anh thì em nên đến với người ta đi. Đó là lời chân thật của anh đấy"
"Anh là đồ máu lạnh. Đồ không có trái tim. Bộ anh là cục nước đá hay sao!" Tường Vi bật khóc
Thắng khi đó chỉ ôm đầu


Rồi hôm kia, Tường Vi nói với Thắng là nàng đã nhận lời quen người khác. 
"Người ta hơn hẳn anh về mọi thứ. Người ta nói người ta yêu em còn anh thì sao? Bao năm em chỉ mong chờ anh dịu dàng nói với em một tiếng là Anh yêu em nhưng anh làm được sao? Tại sao lời yêu với anh lại khó như vậy. Anh thương và quan tâm, chăm sóc em thôi thế là chưa đủ"
"Như vậy có lẽ thì tốt hơn cho em và con" Thắng kết thúc toàn bộ câu chuyện ở đây

Thứ Hai, 13 tháng 11, 2017

Truyện ngắn: Em là đóa tường vi (Phần 3)


Tường Vi ngồi thỏ thẻ với Thắng: "Có ông kia đang theo đuổi em, ổng giàu ghê lắm, làm chủ luôn một vựa trái cây lớn" 
Thắng nói liền: "Anh thấy mối này hơi ngon đó. Em chọn đi"
Tường Vi la lên : "Cái gì! Bộ tính bỏ người ta hả? Đừng có hòng nha, em theo ám anh suốt cuộc đời luôn cho biết tay"

Thắng ngồi trước nồi canh khổ qua to tổ bố mà ngán ngẩm : "Thì anh thích ăn canh khổ qua nhưng em nấu chi nhiều dữ vậy, anh ăn gì nỗi. Còn nấu liên tù tì nhiều ngày kiểu này chắc anh nghẹn chết quá"
"Thì anh thích thì em nấu cho ăn còn la. Thôi cố ăn đi anh" 
Thắng nhìn nồi canh mà cố giấu nước mắt đang muốn tuôn trào. Chợt Thắng thấy Tường Vi đang giũ lại nệm thì Thắng đứng dậy đang tính giúp nàng thì nàng đã la hắn: "Anh ngồi đó mà ăn đi. Anh phải cho em được làm người vợ chứ, cái gì em không làm được thì em sẽ nhờ anh" 
Nhưng tối đó nàng thủ thỉ: "Em mới xem được một bộ phim Hàn quốc nó nói người đàn ông mà quan tâm, lo lắng từng tí cho vợ là yêu yêu nhiều lắm. Đúng không anh?"
Thắng bật cười: "Tối ngày coi phim Hàn xẻng rồi nói nhảm" 
Tường Vi mặt xụ xuống thấy vậy Thắng mới nói: "Thôi em cứ ráng coi phim Hàn quốc kiểu sến sến này cũng tốt. Haha" 


Còn hôm kia thì Thắng được nàng mua cho mấy cái áo. Cầm những tấm áo là Thắng la làng: "Em mua áo gì cho anh vậy? Cái thì đỏ chét, cái thì vàng khè sao anh mặc đây"
Nàng nghiến răng dịu dàng: "Da anh đen nên mặc cái áo màu sáng"
"Cái này không phải màu sáng mà là màu chói, màu gắt. Trời! Còn có bông hoa nữa"
"Mấy cái áo này em thích lắm. Vợ mua thì chồng mặc đi. Còn bông hoa để cho nó dịu dàng tí"
"Em lỡ mua nên anh mới mặc mấy cái quỷ sứ này đó"
Tường Vi cười tươi: "Sao hôm nay dễ thương vậy! Chồng thì nhường nhịn và thua vợ tí thì có sao đâu. Sao mà chồng ham thắng thế!"
Thắng lắc đầu: "Rồi chịu thua. Chịu chưa"
"Thua luôn thì hay biết mấy" nàng khoái chí cười to
"Bắt đầu được voi đòi Hai Bà Trưng rồi đó'
"Lại cái giọng điệu đó. Mới khen được tí. Chán"



Chủ Nhật, 12 tháng 11, 2017

Truyện ngắn: Em là đóa tường vi (Phần 2)


Bé Na con nàng gặp Thắng là cứ khóc thét và giẫy nẫy lên mỗi khi hắn đến gần nó. Nàng nói nó được gửi ở gia đình buôn bán nên khách ra vô thường xuyên nên nó dạn dĩ lắm còn thêm phần lì nữa nhưng không biết sao gặp anh nó lại như vậy. Phải nhiều lần lắm thì cô bé mới chịu quen và chấp nhận Thắng nhưng cũng phải tốn một đống bánh snack hay bim bim mới chịu. Rồi thời gian trôi qua thì Thắng và Tường Vi chính thức quen nhau. Thắng san sẻ và đỡ đần phụ với nàng những khoảng tiền nong cho sinh hoạt và nuôi nấng bé Na. Thắng muốn bé Na được gửi nhà trẻ để nó có bạn bè và được học thì tốt hơn nên Thắng đến thường xuyên chỗ ở của Tường Vi hơn rồi dần dần gần như ở chung với nhau.

Con bé được Thắng chìu chuộng quá nên Tường Vi cũng hay la là anh bớt chìu nó kẻo nó lại hư. Đêm ngủ là bé bắt Thắng phải gãi lưng cho thì mới chịu ngủ,
Tường Vi bực mình nàng la hắn: "Em thấy anh yêu thương và chìu nó một cách quá đáng và kỳ cục mà em không thể nào hiểu nỗi luôn"
" Như nhiều hôm em thấy nó ôm anh rồi dồn anh vào góc tường chỉ còn nửa thân người mà anh vẫn không chịu đưa nó ra để mình còn ngủ mà nằm im đó chịu trận cả đêm như vậy"
Thắng trả lời: "Anh sợ con giật mình thức giấc thôi. Nhưng mà em nói nhỏ nhỏ thôi để con nó còn ngủ"
Bỗng giọng Bé Na cất lên: "Mẹ nói nhỏ thôi để con còn nủ"
Tường Vi cười phá lên: "Haha. Anh thấy cái miệng nó chưa. Ngủ nhanh đi để cha còn ngủ"
Con bé ra lệnh cha nó: "Cha gãi lưng cho con nủ"

Thắng hay dẫn con ra công viên chơi với mấy đứa trẻ khác, nhìn con cười vui là lòng Thắng thấy ấm áp lạ thường. Con bé cứ hay thắc mắc với mẹ là sao cha Thắng cứ hun nó hoài vậy. Nàng cười "Thì cha thương con cha mới hun con hoài" "Vậy hả mẹ?" Con bé tròn mắt hỏi lại như vậy với nàng. Rồi con bé thì "Cục vàng của tui đâu rồi bây" "Cục vàng của cha đâu rồi bây" Nàng cứ cười ngặt nghẽo hoài mà nói với Thắng là anh thấy nó nhái giọng anh thấy ghê chưa!




Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017

Truyện ngắn: Em là đóa tường vi (Phần 1)


"Em tên là Tường Vi" nàng giới thiệu tên mình như vậy
"Lại là một bông hoa" Thắng thảng thốt lên như thế
"Là sao anh? Nhà em có hai chị em. Đứa em gái dưới quê tên là Hồng Nhung còn em là Tường Vi. Cả hai chị em đều là bông hoa hết"
"Tường Vi nở muộn, tự nhiên em làm anh nhớ đến tên bộ phim đó"
"Chắc có lẽ vậy nên đời em mới nhiều trắc trở như thế"

Thắng biết Tường Vi thông qua nhóm bạn xã hội của mình. Khi gặp Tường Vi thì Thắng chỉ thấy nàng đáng mến, một cô gái có vẻ dạn dĩ trải đời nhưng vẫn còn nhiều e ấp như một thôn nữ, nàng vẫn còn hay mắc cỡ nếu nói khéo đúng một cái yếu điểm nào đấy của nàng. Thắng gặp nàng vài lần và rủ đi chơi riêng với nhau cũng vài lần. Thắng còn nhớ nàng nói là lúc đầu nàng hơi sợ hắn nhưng không biết sao cảm giác rất tin tưởng ở hắn.
"Em tin ở anh mới chịu đi chơi riêng với anh như vậy. Chứ em không quen đi với người lạ chỉ mới biết nhau vài lần đâu"
"Vậy chứ bây giờ hết sợ chưa?" Thắng cười
"Cái mặt anh gầm gầm, lạnh lạnh thấy ghê quá. Thì nói chuyện vài lần thì thấy anh hiền queo chứ gì" Tường Vi cũng cười với hắn

Cũng qua vài lần gặp nhau như vậy thì hắn biết thêm về cô, một cô gái quê lên Thành phố làm việc với một đứa con gái nhỏ của mình. Nàng nói chuyện tình cảm của nàng cũng nhiều trắc trở nên làm người mẹ đơn thân cũng rất nhiều vất vả, vừa làm vừa nuôi con còn công việc thì cũng bấp bênh, làm ca làm đêm nên phải gửi con cho gia đình người ta nuôi chứ không gửi nhà trẻ được. Lúc nào thật rảnh thì mới đón con về được. Thắng xin phép hôm nào nàng chở con theo chơi. Và Thắng khi gặp cô bé con hai tuổi của nàng thì Thắng tự nhiên nước mắt muốn chảy tràn khóe mi. Chẳng lẽ đó là nó!




Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Tùy bút: Chuyện Sách (Phần 2)


Nhà sách thời trước thì sách không được đa dạng cho lắm, đa phần là đầy tính định hướng, bây giờ thì nhà sách đã đủ thể loại và sách cũng bớt bớt được một phần kiểm duyệt định hướng khi xuất bản (Bớt thôi chứ qua vụ sách về Trương Vĩnh Ký thì kiểm duyệt tùy hứng hehe). Nên cách tôi tiếp cận sách khi xưa là thông qua các nhà sách cũ.

Nhắc đến chuyện lùng sách cũ khi xưa nhắc lại cũng khá buồn cười và nhiều khi phải mưu mẹo một tí. Một số nhà sách cũ thì họ bán khá bao đồng, họ định giá sách qua độ dày, độ mới của cuốn sách, dạng nhà sách này thì khá tạp nham và khó kiếm được sách quý (Nhưng nếu may mắn cũng sẽ kiếm được sách hay, sách quý với giá cực mềm nếu chịu khó bới móc hehe). Còn một dạng nhà sách cũ thuộc dạng cao thủ chơi sách thì sách thường khá hay nhưng giá rất chát.

Nhớ đến một vài kỷ niệm cũ mà thấy mắc cười, tôi vào một nhà sách cũ và nghía thấy một cuốn sách quý mà tôi khá ưng ý và thế là lấy nó một cách lơ đãng nhưng cộng chung với một mớ tạp nham nhìn mơi mới. Khi ra tính tiền thì ông chủ chém quyển sách mà tôi để ý giá trên trời, còn tạp nham như muốn cho không. Giả lơ mà hỏi, sách cũ bong cả bìa mà làm gì chú lấy mắc thế. Thế là ông này xổ liền, sách quý hiếm à nha và ông chú này nói mê say về quyển sách, sau đó đem ra khoe luôn bức tranh mà ổng vẽ về nội dung quyển sách. Gặp đúng con mẹ cao thủ rồi đành bấm bụng mà mua thôi hehe. Kinh nghiệm chua chát là hỡi thích thì phải mua ngay chứ không tối về mất ngủ, như một thời bộ "Tội ác và Trừng phạt" của Dostoevsky xuất bản trước 75 tôi quá mê nhưng giá nó bị đẩy lên tới cả tháng lương tôi đi làm thêm. Thèm nhưng không dám mua nhưng tối đó tôi gặp một cơn ác mộng rất khủng khiếp là có thằng nó mua bộ sách rồi, thế là lật đật sáng mai chạy qua mua gấp bộ sách ngay và luôn hehe.
.
Và thường khi sách tôi đã đọc qua và đã nghiền nát nó trong não thì nếu ai thích thì tôi hay cho lắm nhưng buồn một điều là thường họ không thèm đọc. Quyển sách đã cho đi nghĩa là không còn thuộc quyền sở hữu của mình nhưng mình sẽ tiếc, cái tiếc không phải là quyển sách (mặc dù quyển nào cũng gắn ít nhiều kỷ niệm của mình trong đó) mà tiếc cho tri thức bị bỏ xó. Nên thường cái gì cho đi dễ quá nhiều khi con người không biết trân trọng, nhiều khi phải lấy thật mắc như ông chủ nhà sách cũ mà tôi kể thì may ra mới ngấu nghiến nó cho đáng đồng tiền bát gạo. Bạn Nguyen Ngoc Chau Bau có nhớ tôi từng ngồi nói chuyện với Báu, cái nghề tư vấn kinh doanh của Báu đừng vì tình nghĩa hay gì mà tư vấn không công hay giá rẻ, mà phải lấy thật mắc vào thì may ra họ mới trân trọng sử dụng chất xám của mình. Như "Buổi trưa với Warren Buffett" với giá trên trời thì tự nhiên họ phải tìm mọi cách để sử dụng sự tư vấn này (Ăn với Warren Buffett cũng là dạng PR đánh bóng tên tuổi nhưng họ vẫn sẽ sử dụng ít nhiều sự tư vấn của ông).
.
PS: Ai mà tôi đã từng cho sách mà không chịu đọc là tôi đang chửi thầm trong bụng ấy hihi !



Tùy bút: Chuyện Sách (Phần 1)


Tôi nhớ tôi may mắn có được một kho tàng hồi nhỏ. Cái kho tàng này không phải là của tôi mà của ông bạn ba tôi. Đó là một tủ sách gỗ được khoá kín bít bùng mà bạn ba tôi gửi ba tôi giữ giùm. Ông ba tôi thì cấm tôi bén mảng tới cái tủ này bởi đồ không phải của mình thì không được chạm vào. Thế là tôi toàn lén lút ba tôi mà chạm vào thôi hehe. 

Khóa tủ thuộc dạng không cứng lắm mà lắc lắc nhiều cái là nó lỏng khoen chừa một cái lỗ nhỏ chỉ vừa nửa bàn tay con nít thò vào. Ngày ngày khi không có ba tôi là tôi thò đứng bàn tay vào mà mò, vớ được quyển nào là lôi ra đọc ngấu nghiến như ăn trộm, đọc xong là trả lại vào tủ như không có chuyện gì và tủm tỉm cười. Tôi nhớ nó hoài bởi cái cảm giác lén lút mặc dù nhiều người hay phê phán chứ nó là cảm giác dễ tạo nên sự thăng hoa nhất. Bà con mà ăn uống được phép hay chính quy chắc chắn là không bao giờ ngon bằng ăn vụng giỏi chùi mép hehe.

Quan trọng cái cảm giác thăng hoa ấy không thuần là ăn vụng mà chính là cái cảm giác mình không biết mình sẽ vớ được quyển gì mỗi khi thò tay vào, nhiều hôm tôi thò tay vào quơ quắng một hồi lại vớ nhằm quyển mình đã đọc rồi thế là bỏ lại vào mà mò tiếp, khi sách càng đọc nhiều thì xác suất mò được quyển sách lạ nó làm mình sướng lắm như trúng xổ số vậy. Hình như con người là vậy, cái gì thân quen, dễ dàng có được thường họ không trân trọng. Những thứ khó nắm bắt hay tạo nên bi kịch lại kích thích tâm trí con người nhiều nhất, làm con người lên đỉnh thăng hoa hoặc đỉnh bi kịch.

Mà hình như như vậy mới là con người, mới là cuộc đời?


Bonus: Chuyện "Dính trên da"
.
Bọn nhóc con hồi nhỏ chúng tôi thì chỉ toàn đi chân đất dù giày dép có đủ cả ở nhà. Cái sự đi chân đất không phải là một phần đáng nói mà cái thói qua nhà ai cũng để quên đồ luôn ở đó mới đã. Hồi đó xóm tôi có nhà hàng xóm nhiều sách lắm và chủ nhà cũng hay mua sách thường xuyên, mà tôi thì mê đọc sách từ hồi nhỏ xíu mới biết đánh vần nên tôi gần như ăn ở trong nhà người ta luôn, đọc mệt quá là nằm ngủ luôn trên giường họ.
.
Ông ba tôi thì bắt tôi phải mang dép qua bên đó mỗi khi qua đọc sách để chứng tỏ mình là con người lịch sự. Thế là con người lịch sự là tôi qua nhà hàng xóm rất đàng hoàng, giày dép rất ngon lành. Nhưng đọc xong đi về gần như 10/10 là lại chân không về nhà, để giày dép lại cho hàng xóm. Họ cứ qua trả lại dép cho nhà tôi hoài nên ba tôi ổng nói:
" Cũng may con ku của mày còn dính trên da, chứ không chắc mày cũng để quên bên đó" hehe


Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Đồng Hới - Phong Nha (P2)


Rồi cũng lúc đến Phong Nha. Sau khi định thần và rời mông khỏi xe. Mua vé, bao thuyền và rời bến Xuân Sơn để vào Phong Nha. Con sông Son dẫn vào Phong Nha cũng khá xa khoảng gần nửa tiếng đi thuyền. Phải nói là sông nước làm gợi lòng người


Phong Nha - Kẻ Bàng thì có nhiều động nhưng hai động được biết nhiều nhất và được cho đi thăm thú là động Tiên Sơn (động khô) và Động Phong Nha (Động ướt). Nhắc tới chuyện này thì mới nhớ đến hướng dẫn viên du lịch giới thiệu như sau: "Động khô khác với động ướt ở chỗ, động khô thì không có nước còn động ướt thì có nước". Nghe xong là chúng tôi muốn cười bò

Động khô nằm trên núi với hàng trăm bậc thang cần phải leo. Và nhận xét chung của tối là các động ở Việt Nam rất đẹp nhưng tôi lại dị ứng vô cùng với những ngọn đèn xanh xanh đỏ đỏ như hội chợ, các quán cà phê được đặt bên trong các động. Tôi thấy nó chỉ làm cho các động thêm vẻ giả tạo (các động ở Vịnh Hạ Long cũng vậy). Theo tôi có lẽ chỉ cần những ngọn đèn trắng thường để du khách thấy đường vào động và còn lại là để thiên nhiên tự phô bày nét đẹp của mình

Sau khi leo núi đã đời vả mồ hôi với động khô là xuống động ướt. Động Phong Nha được ghi nhận là động nước dài nhất thế giới với hơn 7 km nhưng khai thác du lịch chỉ vài trăm mét. Vào sâu động Phong Nha thì thuyền máy không sử dụng được phải dùng chèo. Và một thế giới khác lạ sẽ mở ra trước mắt ta. Cảm xúc trôi theo dòng nước và thằng em cũng được dịp hét thật to để tan đi những uất ức, buồn phiền trong cuộc sống. Tiếng dội vang vọng lại cũng để nhắc nhở ta "Nếu ta cứ mãi gặm nhắm nỗi buồn thì chính nỗi buồn sẽ vang vọng lại mãi trong tâm thể ta" . Chắc em còn nhớ anh tặng em chữ "Xả" . Hãy để tất cả muộn phiền tan theo dòng nước như đã từng ở Phong Nha


Đồng Hới - Phong Nha (Phần 1)


Nhân dịp công tác Đà Nẵng với mộng ước cũng đã lâu năm được thăm Phong Nha - Việt Nam đệ nhất động. Ráng sắp xếp công việc cho sớm nhất để ba lô khăn gói lên đường
Và thời khắc đã đến, tôi và một vài người bạn phóng gấp đến bến xe Đà Nẵng để đón chuyến xe đò chiều đi Quảng Bình cho kịp. Thành phố Đồng Hới cách Đà Nẵng khoảng 300 cây số sẽ là trạm nghỉ đêm để sáng mai lên Phong Nha


Xe đến Đồng Hới cũng vừa chập tối. Thành phố Đồng Hới thuộc tỉnh Quảng Bình có tốc độ đô thị hóa thuộc dạng nhanh. Nhiều ngôi nhà mới mọc lên nhanh chóng nhưng về kiến trúc tôi thấy lại có vẻ kì dị. Những ngôi nhà hình như cùng có một model Ta không ra Ta mà Tây cũng chẳng như Tây, nó pha trộn một chút của nước Lào anh em với mái nhọn hoắt với những cây sắt chọt trên đầu và lan can hàng hiên theo kiểu Gotich (rất tiếc là không chộp được những tấm hình này. Khi đi xách con Nikon cổ với với card nhớ 126Mb đi tong, còn card 32Mb ngấp nghé cửa tử )

Sau khi đã hỏi thăm nơi ăn chốn ở và địa điểm ăn chơi nhảy múa - khu Ma Cau về đêm thì đi ăn tối. Ý định ban đầu là chỉ ăn uống, sương sương vài chai để còn sức thăm thú phố phường và ngắm những cô gái chân dài Quảng Bình đẹp có tiếng nhưng trời xui đất khiến gió mát trăng thanh hay sao ấy mà nhậu tù tì đến li bì và kết cục là chỉ còn đường tìm về chốn ngủ. Miss Quảng Bình ơi ta có lỗi với nàng.

Qua một đêm say sưa thì 6 giờ sáng hôm sau phải thức dậy để khởi hành. Phong Nha cách thành phố Đồng Hới khoảng 40 cây số. Đến vấn đề thuê mướn xe để đi lại thì lại gặp khó khăn. Một là xe thuê không có hoặc là có với một cái giá trên trời (đòi đến 800.000 đ). Cuối cùng mọi chuyện cũng được giải quyết với Taxi cả đi lẫn về là 400.000 chẵn. Thế là lên đường

Đến Phong Nha phải qua một đoạn đường mòn Hồ Chí Minh xưa và nay đã là con đường Hồ Chí Minh khá rộng rãi và hoành tráng nhưng đoạn đường này lại thấy ít xe cộ đi lại (Thỉnh thoảng nhiều đàn bò mẹ, bò con băng qua lộ). Hỏi chuyện bác tài thì biết là dân xe tải hay dân khách xuyên Bắc Nam rất ít đi đường này vì lí do nhà cửa và cơ sở hạ tầng như nhà nghỉ hay xăng dầu, hệ thống đèn chiếu sáng thì hầu như quá ít và vấn đề an ninh cũng là một nỗi lo cho những chuyến đi xa. Nhà nước đang có kế hoạch mở rộng thêm đường Hồ Chí Minh nhưng tôi thiết nghĩ nó sẽ là một sự phí phạm lớn nếu cơ sở hạ tầng phụ trợ như trên không đáp ứng được. Phải chăng nên đầu tư cho những cái xem chừng như con con trên trước khi quyết định một bài toán lớn hơn.


Xe máy phiêu du ký (Chặng: Quảng Bình)


Tôi đến Quảng Bình thì trời cũng đã về chiều . Động Phong Nha cách Đồng Hới gần 40 km và không thuận đường, một phần tôi cũng mới vừa đi Phong Nha chưa lâu nên quyết định không ghé Phong Nha thăm em Hiền mà nghỉ tại Đồng Hới thăm em Loan

Rảo quanh quanh biển Nhật Lệ để lấy khí trời một chút . Đồng Hới là một thành phố nhỏ khá yên tĩnh và lãng mạn với các cô gái Quảng Bình xinh đẹp . Nét đẹp của các cô gái Quảng Bình là nét đẹp tròn đầy với đặc trưng những mái tóc dài và nụ cười đã từng là biểu tượng của du lịch Việt Nam . Nét đẹp ấy có thể diễn tả như là Thúy Vân trong Truyện Kiều:
"Vân xem trang trọng tót vời
Khuôn trăng đầy đặn nét ngài nở nang"


Có một nơi khá đặc biệt giáp tỉnh Quảng Bình và Hà Tĩnh chính là sông Gianh cũng là một vĩ tuyến phân cách khi xưa thời Trịnh Nguyễn tranh hùng. Và nhắc tới sông Gianh là cũng nhắc tới Hoành Sơn mà Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm đã truyền cho chúa Nguyễn Hoàng khi di cư về phía Nam : "Hoành Sơn nhất đái, vạn đại dung thân" và con đèo Ngang đã đi vào thơ ca của Bà Huyện Thanh Quan
"Bước tới đèo Ngang bóng xế tà
Cỏ cây chen lá đá chen hoa
Lơ thơ dưới núi tiều vài chú
Lác đác bên sông chợ mấy nhà
........................................."
Tôi cũng bước tới đèo Ngang để tìm lơ thơ dưới núi tiều vài chú nhưng chả thấy đâu, bên sông cũng chả có lác đác cái chợ nào cả




Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...