Thứ Tư, 13 tháng 5, 2020

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)


CƠN MƯA
(La pioggia - Nhạc Ý)

Em đọc báo biết rằng
Thời gian sẽ thay đổi
Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời
Và chim sẻ ở đó
Ngưng tiếng hót
Chúng sẽ không còn bay nữa
Em tự hỏi tại sao?

Em không bao giờ thay đổi
Không, em không bao giờ thay đổi!
Dù thế giới có thể sụp đổ
Nhưng nó có vấn đề gì với em đâu?
Mưa không làm ướt được tình đôi ta

Khi bầu trời trong xanh.
Mưa, mưa không thể tồn tại
Nếu anh nhìn thấy em
Vứt bỏ chiếc ô tình yêu
Điều đó bởi nó không cần thiết nữa
Không còn cần thiết, nếu anh vẫn ở đó.

Nhiệt độ xuống thấp
Mặt trời lặn sâu
Mùa đông làm mọi người sợ, nhưng
Có một ngọn lửa trong em
Nó sẽ không bao giờ tắt
Anh có biết tại sao không?




-----------------------------------------------------------





NGƯỜI CÓ ĐÔI MẮT ĐEN

(El De Los Ojos Negros - Nhạc Mexico)


Khi em nhìn vào mắt anh
Toàn thân như rung bần bật
Ước gì được nụ hôn anh
Để nếm đôi môi ngào ngọt

Mong chết để được anh yêu
Trói em bằng vòng tay cứng
Và nghe một ngày anh nói
Yêu em. yêu em rất nhiều

Người có đôi mắt đen làm em điên loạn
Bình hoa đầy em gửi hôm qua
Và bức thư nói lên tất cả
Người mắt đen ơi. Em muốn phát điên

Em muốn mình được làm gối mây
Để ve vuốt khuôn trăng đầy đặn
Để tai hứng những lời đường mật
"Rằng em đây có một trái tim yêu "

Người có đôi mắt đen kia ơi
Mang cho em tình yêu tốt đẹp
Đó là thứ mà em thích nhất
Bởi tình yêu thì có lỗi bao giờ




-----------------------------------------------------
CHUỐI 

(La Banane - Nhạc Pháp)


Không, tôi không bao giờ muốn làm việc trở lại
Hơn là chết
Không, tôi sẽ không bao giờ đi siêu thị nữa
Hơn là chết
Tốt hơn hãy để tôi
Tốt hơn hãy để tôi
Được ăn chuối của tôi
(Được giống như đồng chí Liên Xô: bóp cu ra đớp)

Tốt hơn hãy để tôi
Tốt hơn hãy để tôi
Ăn chuối của tôi trụi trần trên biển
Không, tôi không bao giờ muốn mặc lại
Hơn là chết
Thà chết còn hơn phải đứng dậy bởi các bạn yêu cầu
Chết còn hơn

Hơn hết hãy để tôi
Hơn hết hãy để tôi
Được ăn chuối của tôi

Tốt hơn hãy để tôi
Tốt hơn hãy để tôi
Ăn chuối của tôi trụi trần trên biển
Vâng thưa ngài, tôi biết đây là những đứa trẻ của ngài
Nhưng khi chúng nhìn thấy tôi, chúng luôn cười
Vì vậy, hãy để tôi, hãy để tôi, hãy để tôi, hãy để tôi
Tốt hơn hãy để tôi
Tốt hơn hãy để tôi
Được ăn chuối của tôi

Tốt hơn hãy để tôi
Tốt hơn hãy để tôi
Chết còn sướng hơn khi không ăn hết chuối.



-----------------------------------------------------------

NHÀ THÁM HIỂM
(Aventurera - Nhạc Mexico)

Bán tình yêu của em
Này người đàn bà phiêu lưu
Cho ông ta cái giá của niềm đau
Từ quá khứ của em
Và đó là
Cái giá mật ngọt từ đôi môi em
Hãy để ông ta trả bằng kim cương cho tội lỗi của mình
Hãy để ông ta trả bằng kim cương cho tội lỗi của mình

Bán tình yêu của em
Này người đàn bà phiêu lưu
Cho ông ta cái giá của niềm đau
Từ quá khứ của em
Kể từ tai tiếng số phận tàn khốc của em
Mùa xuân đáng ngưỡng mộ của em héo khô
Làm cho con đường của em bớt thô thiển
Hãy bán tình yêu của em, hỡi nhà thám hiểm
Bởi tai tiếng từ số phận tàn khốc của em
Mùa xuân đáng ngưỡng mộ của em héo khô

Hãy để ông ta trả bằng kim cương cho tội lỗi của mình
Hãy để ông ta trả bằng kim cương cho tội lỗi của mình








Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020

CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 7)




"Ở một xứ sở diệu kỳ
Xa xôi và huyền bí
Tồn tại một giống người
Chúng là những kẻ du mộng
Chúng lấy mộng làm ngày và lấy đêm làm mộng

Chúng du hành không gian
Trên những đôi cánh tưởng
Chúng xuyên miền thời gian
Qua mộng mị biến hình

Chúng hóa thân tích tắc
Hiện tại lẫn tương lai
Cả một trời quá khứ
Thành một vùng hoang mơ"
(Trích: "Xứ sở diệu kỳ và những kẻ du mộng")


Phong trích một bài thơ nhỏ trong một tiểu thuyết mà hắn đang viết cho những người bạn và cho cả Thụy Vũ. Ban đầu hắn tính đặt tên tiểu thuyết này là "Những kẻ mơ hoang" nhưng sau một thời gian thì hắn quyết định đổi tên nó là "Xứ sở diệu kỳ và những kẻ du mộng". Một quyển tiểu thuyết mà hắn ôm ấp từ lâu và nay hắn chính thức hiện thực hóa nó thành văn bản. Một quyển tiểu thuyết hiện thực huyền ảo và nó chắc chắn không phải là tiểu thuyết ám chỉ. Hắn ghét nhất là các loại tiểu thuyết ám chỉ dù với bất kỳ lý do gì. Với hắn thì văn chương ám chỉ luôn là một thứ văn chương láu cá.


Hắn gửi nó cho Hùng, Quyết và Thụy Vũ nhưng ngoại trừ cả ba bản gửi có chung bài thơ như trên thì ngoài ra những bản gửi kèm theo những đoạn trích khác nhau lấy ra từ trong quyển tiểu thuyết của hắn. Mỗi bản là mỗi đoạn trích khác nhau. Hắn gửi cho họ không phải là thông báo hay ám chỉ hắn đang viết một quyển tiểu thuyết mới. Hắn không cần thiết thấy phải thông báo hay cần tham khảo từ họ. Hắn gửi bởi vì hắn thích gửi. Hắn gửi cho họ như là hắn gửi cho chính hắn mà thôi bởi hắn cũng nhận được một bản mà hắn soạn cho mình.


*


Quyết mời Tuyết một buổi hòa nhạc như một món quà đón cô về từ xứ Moscow lạnh giá. Một món quà mà Tuyết cho là quá ấm, thậm chí là nóng hôi hổi. Một buổi hòa nhạc mang chất rock dù mượn cổ điển làm chất dẫn nền.


Sau buổi diễn nhấm nháp khuya với chút bia lạnh làm mồi, Tuyết nói nàng ngạc nhiên khi Quyết lại nghe rock. Nàng ngạc nhiên cũng đúng bởi từ Quyết khó nhận biết là hắn có thể rock như vậy. Quyết cũng cho chút nhận xét về buổi diễn và về nhạc trưởng Lê Phí. Hắn nói quan tâm Lê Phí từ lâu và khá thấy tâm đắc con đường ông đang đi. Một người nghệ sĩ nhạc cổ điển tồn tại được trong thời buổi nhạc thị trường và giải trí lên ngôi. Tuyết hỏi hắn có quen với ông nhạc trưởng này à thì hắn nói không quen và người hắn quen trong giới nghệ thuật chỉ có Phong.


Rồi câu chuyện từ Lê Phí chuyển sang Lê Phóng từ lúc nào không hay.
"Anh nhận xét về con đường nghệ thuật của anh Phong như thế nào?" - Tuyết mở câu hỏi cho Quyết.
"Anh không phải người làm nghệ thuật nên anh không rõ nhưng anh chỉ nhận thấy Phong quá biệt dị trên con đường đi của mình" - Quyết trả lời cho câu hỏi của Tuyết.
"Là như thế nào anh?" - Tuyết đặt câu hỏi tiếp theo.
Quyết đem bức thư về "Xứ sở diệu kỳ và những kẻ du mộng" cho Tuyết xem. Hắn nói Tuyết đọc và cho nhận xét về nó.


Tuyết đọc xong và khá trầm ngâm. Cô nói cô không hiểu ý Phong là như thế nào nhưng theo chuyên ngành tâm lý học mà cô đang theo đuổi thì cô nói Phong đang đứng trước một bước ngoặc khá lớn về tâm lý. Quyết đồng ý ngay với nhận xét này của Tuyết và hắn nói rằng Phong quyết chọn một con đường khó để đi và chưa biết nó sẽ đưa Phong đến đâu.


"Anh có nghĩ Phong thành công không?"
"Anh không biết. Nhưng anh nghĩ Phong vẫn sẽ làm thôi. Tính Phong là vậy. Chỉ là Phong bớt suy nghĩ quá nhiều đi thì hay hơn"
"Em hỏi hơi cá nhân một chút. Còn con đường anh sẽ đi thì như thế nào?"
"Có lẽ sẽ hơi giống con đường Lê Phí một tí. Với anh phải tồn tại trước đã rồi mới có thể làm bất cứ điều gì mà bản thân mình cho là cần nên làm. Phải sinh tồn trước rồi mới có thể tồn sinh"

**************

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

CĂN BỆNH LẠ (CHƯƠNG 6)





Tôi đang ngồi tại một quán cafe. Quán cafe này là quán cafe lạ bởi tôi cũng chỉ ngồi đây khoảng một tuần. Tôi không gọi quán cafe này là mới mà là lạ. Hai khái niệm "mới" và "lạ" đối với tôi nó khác nhau. Nhiều cái mới nhưng chưa chắc lạ và nhiều cái lạ chưa chắc là mới. Còn cái vừa mới vừa lạ thì có lẽ với cuộc đời riêng tôi chưa may mắn gặp thấy nó. Và hiện nay tôi đang ráng cố gắng để kìm hãm mình về cực đoan mong mỏi tìm kiếm điều này. Bởi mong mỏi tìm kiếm nó chỉ chóng gây cho mình nỗi thất vọng lớn lao - tôi đã nghiệm thấy nó qua chính những cái giá phải trả cho chính cuộc đời mình. Còn muốn vừa mới vừa lạ cho bản thân thì chỉ chính mình tạo ra nó thôi. Không ai hay thứ gì có thể mang tới cho mình được. Nhưng nó có thể cũng chỉ là mới và lạ với riêng mình thôi chứ chưa chắc là mới lạ với người khác. Thật sự cuộc đời cũng chỉ cần như vậy thôi là đủ dù chỉ một lần trong đời.


Và đó cũng là lý do mà tôi tìm đến quán cafe lạ này. Bởi nội tâm tôi đang diễn ra sự đấu tranh dữ dội, và để tìm ra những góc khuất ẩn nấp sâu trong con người tôi thì tôi phải tìm ra sự lạ chẳng hạn quán cafe này. Cafe sáng là một thói quen thân thuộc của tôi. Và tôi chỉ ngồi cafe một mình để nghĩ suy. Nhiều quán cafe từ quen trở thành lạ cũng bởi điều này. Họ đến làm quen với tôi khi thấy tôi ngồi một mình. Một sự xáo trộn mà tôi không mong muốn chút nào. Nên từ quen trở thành lạ cũng không hề khó lắm. Còn từ lạ trở thành quen có lẽ dễ hơn chăng. Tôi thấy cái quán cafe tôi đang ngồi ngay đây và vào lúc này đang mang tới cho tôi cảm giác như vậy. Một quán cafe gác gỗ với chằng chéo những mắc xích tạo hình ngẫu hợp. Còn ngẫu hợp là gì? Thì ngẫu hợp là ngẫu hợp. Hỏi quá lắm làm gì!

Chợt một sự lạ chợt đến với tôi phải nói quá khủng hoảng lạ khi Thụy Vũ đến bàn tôi ngồi xuống và ngỏ lời :
"Anh có phiền không khi em ngồi ở đây và ngay lúc này?"
Tôi có phiền không? Thật sự là một câu hỏi vô cùng hay ho và mang tầm cỡ triết học vô sinh. Còn triết học vô sinh là gì? Thì vô sinh là vô sinh. Hỏi gì lắm thế nhỉ !


"Em ngồi đi. Có vẻ hơi ngẫu nhiên nhỉ"

Tôi mở lời mời Thụy Vũ nhưng thật chất thì cô ấy đã ngồi sẵn sàng trước đó rồi cần gì tôi phải buông tiếng mời gọi.
"Có gì mà ngẫu nhiên hả anh. Quán này là quán quen em ngồi hàng ngày. Em thấy anh cả tuần nay nhưng anh nào thấy em đâu"
Thụy Vũ mở lời trách móc ngay
"Ờ. Có lẽ anh không chú ý"
"Vậy anh chú ý cái gì nào?"
Tôi vừa phì cười cũng hơi bực với thái độ hơi quá đà này của Thụy Vũ
"Anh có cần thiết phải khai báo cho em không, cô gái?"
"Em thấy là nên cần đấy"
Tôi trố mắt nhìn Thụy Vũ. Hình như có cái gì không đúng lắm và đầy tiềm năng nổ bom từ cô gái này đây.
Tôi phì cười :"Cần gì đây cô bé?"
Thụy Vũ với cái liếc như dao cạo bĩu môi ngay:"Cái đó anh phải tự biết chứ!"
Đến nước này thì tôi chỉ còn phá ra cười và lắc lắc cái đầu lia lịa. Ai đời lại đi nói lý với đàn bà bao giờ.
Và khi ấy cô ấy cũng nở một nụ cười duyên dáng đáp lại

Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu như vậy và sau này có lẽ cũng chả khác mấy là bao. Những câu chuyện phiếm xung quanh cuộc sống và công việc. Cô ấy hỏi rất nhiều và muốn khai thác đời tư cũng như những nguyện ước của tôi. Còn tôi thì trả lời qua loa cho qua chuyện. Mà hình như chính điều này làm cô ấy thêm điên tiết. Nên cứ sáng tôi ngồi cafe là cô ấy lại xuống làm vị khách mời mà tôi không được phép từ chối.
"Em có làm phiền anh không khi tiếp tục ngồi ở đây và ngay lúc này?"
Lại vẫn câu hỏi triết học vô sinh" Anh có phiền không?" nhưng nay thêm chữ tiếp tục. Nguyên bản sẽ là; "Anh có muốn phiền tiếp tục không?". Và có lẽ một thời gian nữa sẽ chuyển hẳn thành: " Anh có muốn phiền vĩnh viễn không?"

Để cứu vãn tình thế nên tôi thỏa thuận với cô ấy. Cũng muốn nhắc là cô ấy hay ngồi trên phần gác của quán, tôi thì thích ngồi tầng trệt, và cô ấy thường ngồi sớm hơn tôi. Nên khi tôi chào cô ấy, cô ấy chỉ ngón tay xuống dưới thì hoặc tôi lắc đầu hay gật đầu. Một sự nhượng bộ vô cùng lớn đối với cô ấy rồi đấy. Rồi mọi thứ cũng dần quen với những ký hiệu mang tính biểu trưng như vậy. Nhưng có một sự lạ là dần tôi cũng đáp lại khá hứng thú với chính nó. Chính tôi lại thành ra dấu chỉ lên từ lúc nào không hay. Đúng thật là một quán cafe lạ!



Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN PHỤ LỤC)


KHUNG ĐỜI SỐNG
(Phần phụ lục cho : nhân chi sơ tính bản nghiệp - hậu thiên)

Có thể nói Khung đời sống của một cá nhân (có thể mở rộng lên đến một cộng đồng) bao gồm "Khung tính cách" và "Khung xã hội". Và sự tạo thành "Khung đời sống" sẽ phụ thuộc rất lớn vào 02 khung hình trên. Đầu tiên sẽ nói về "Khung tính cách"

Khung tính cách được tạo hình bởi các tính cách cốt lõi của một cá nhân hay cộng đồng. Khung tính cách là sự đấu tranh và giao hòa giữa tính cách cơ bản mang tính tiên thiên (hay còn gọi tính trời sinh) và tính cách học hỏi mang tính hậu thiên (tính cách ảnh hưởng bởi xã hội). Khi ấy vai trò "Khung xã hội" sẽ bắt đầu đóng những vai trò nồng cốt tạo nên sự giao thoa cho 02 dạng khung tính cách kể trên.

Tính cách là gì và nó bao hàm những gì thì gần như ai cũng "biết" nhưng để thật sự "hiểu" chính nó là một quá trình lâu dài. Và "hiểu chính mình" chưa bao giờ là điều dễ dàng, khi đã "hiểu chính mình" đến "mình là mình" lại là một công đoạn vô cùng cam go khác nữa. Bởi "khung tính cách" + "khung xã hội" để tạo ra "khung đời sống" là một cuộc tranh đấu và giải quyết mâu thuẩn nội tại trường kỳ kháng chiến cho đến khi nhắm mắt xuôi tay và cho đến tận nhiều kiếp sống về sau.

Nhắc đến khung tính cách cũng phải nhắc đến một tính chất vô cùng quan trọng khác là "tính cách giới" nó là phần giới tính cá nhân và cộng đồng. Nam Nữ, Đực Cái, Âm Dương dưới bất kỳ hình thức tên gọi nào cũng luôn tồn tại như hai mặt đối lập đời sống (gần đây có phát hiện hệ điều hành máy tính cũng mang tính đực cái của nó luôn đấy 😉) . Nói thẳng luôn về mối quan hệ Nam + Nữ thì nó là những dạng như sau:
- Một là: Đấu tranh và Thỏa hiệp
- Hai là: Phục tùng và Cam chịu
- Ba là: Ngưỡng mộ và Bám víu
Còn dạng hình lý tưởng và mong ước muôn đời: Đồng cảm và Hòa hợp thì xin nói thật luôn là mối quan hệ giữa Nam và Nữ gần như không bao giờ có (nếu có thì nó hiếm quý như Phật 😊). Nhưng trong ba dạng quan hệ thường gặp trên thì dạng một: Đấu tranh và Thỏa hiệp là dạng dễ dẫn đến sự gắn kết bền lâu và đồng đẳng nhất và nếu Thỏa hiệp đủ lượng thì nó sẽ tạo thành chất Hòa Hợp (Nhiều bài viết về Đạo Vợ chồng lẫn Đạo hôn nhân tôi viết có nhắc nhiều đến nó). Còn 02 dạng còn lại thì thật sự rất khó để dẫn đến Hòa Hợp. Nhìn rộng hơn và ngẫm sâu thì các bạn sẽ thấy nó cũng không khác về mọi mặt xã hội và đời sống.

Qua đến "Khung xã hội" thì nói nhanh là hình thái xã hội tạo lập và quyết định "tính chất xã hội". Hình thái xã hội độc tài tạo ra tính chất xã hội độc tài; hình thái xã hội dân chủ tạo ra tính chất xã hội dân chủ và nhiều dạng hình thái xã hội khác nữa sẽ tạo ra những tính chất xã hội khác nhau. Nhưng nói riêng về mặt hòa hợp giữa "khung tính cách" và "khung xã hội" sẽ tạo ra các dạng mà chúng ta hay gặp như:
- Hợp thời: Khi khung tính cách hợp khung xã hội
- Trái thời (bất phùng thời): Khi khung tính cách trái khung xã hội

Đến đây "Khung đời sống" bắt đầu hiển hiện rõ trên mỗi cá nhân lẫn cộng đồng về cách ứng xử trong nó. Nhiều mô hình sống được thiết lập để "khung đời sống" tồn tại và nó cũng không ngoài:
- Một là: Đấu tranh và Thỏa hiệp
- Hai là: Phục tùng và Cam chịu
- Ba là: Ngưỡng mộ và Bám víu
- Hiếm quý là: Đồng cảm và Hòa hợp
Con người sẽ từ đó xác lập vị trí và thái độ sống cho mình trong đời sống. Có thể là Cam chịu, Ẩn dật hay Tranh Đấu ..vv.. Và cứ như thế "Khung đời sống" tiếp tục diễn tiến một cách hiện sinh. Mâu thuẩn như chính nó và hiện hữu như thể là nó phải thế.

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 7)


Phần cuối (7): Hậu Thiên và Nhân duyên quả



Phần Hậu thiên đời sống tôi viết khá rõ trong phụ lục "Khung đời sống" . Chỉ viết thêm một chút quá trình Tiên Thiên tiến đến Hậu Thiên. Ta bắt đầu hòa nhập vào đời sống xã hội là bắt đầu bước vào ngưỡng Hậu Thiên. Nhỏ thì ngồi trên ghế nhà Trường (hoặc lăn lộn xã hội kiếm sống nếu gia cảnh bất hạnh) lớn tí thì đi làm, xây dựng sự nghiệp, địa vị xã hội, lấy vợ (chồng), sinh con đẻ cái rồi nuôi chúng lớn nên người rồi đến thời khắc ta trở về cát bụi. Một quy trình đời người gần như chuẩn mực nhất là thời khắc "nắm xương tro trở về với đất" ai cũng như ai chả khác được. Và giai đoạn chuyển tiếp từ Tiên Thiên đến Hậu Thiên là giai đoạn Cộng Nghiệp Đời Sống hình thành dựa trên Biệt Nghiệp cá nhân. Chính giai đoạn này là giai đoạn vừa chủ động vừa bị động của Nghiệp quả. Cá tính cá nhân có thể hòa hợp về mặt đời sống hay chống trái đời sống phụ thuộc rất nhiều Thiện Nghiệp, Bất Thiện Nghiệp (Cả Nghiệp Thủ Chấp) tạo ra từ Bể Nghiệp. Ví dụ: Một cá nhân có cá tính độc lập, sáng tạo rất khó hòa hợp vào một môi trường giáo dục hay xã hội giáo điều rập khuôn thì cá nhân đó sẽ chống lại nó bằng nhiều hình thức (phần bị động của nghiệp quả). Sự "nổi loạn" đó có thể sẽ kéo dài đến hết đời sống hoặc "thỏa hiệp" với đời sống vào một thời khắc nào đó (đây là phần chủ động của nghiệp). Và "thuyết định mệnh" mà chúng ta nhiều lúc cảm giác nó là như vậy thì thực chất nó không hoàn toàn như vậy.

Triết lý Nhân Quả thì phải nhắc đến phần Duyên bởi nếu thiếu Duyên thì nhiều khi Nhân chưa chắc đã tạo Quả, như cây thiếu nước lấy gì kết trái. Duyên là chất xúc tác của tiến trình Nhân Quả bao gồm 24 Duyên (Nam Tông Phật giáo) và bốn duyên sáu nhân theo (Phật học Bắc Tông) nhưng tôi không đi quá sâu về nó trong chuyên đề này. Nhưng tụ chung cho dễ hiểu nhất thì không ngoài Nghịch Duyên và Thuận Duyên (cũng có thể là Hữu Duyên hay Vô Duyên). Cái Duyên là thứ chúng ta dễ thấy hơn trong tiến trình Nhân Quả (Nhân nhiều khi không thấy, còn Quả nhiều khi chưa tới). Chúng ta thấy chúng ta có Duyên với nhau bởi chúng ta gặp nhau, kết nối nhau trong hàng tỉ người trên thế giới. Chúng ta hết Duyên khi chúng ta không còn sự kết nối và không còn cảm thấy cần nhau nữa. Rất rõ ràng, dễ dàng nhận thấy ngay được thôi.

Một sự thật hiển nhiên thì tiến trình Nhân Quả ngày nay phức tạp và dễ xảy ra hơn xưa rất nhiều do Duyên được hỗ trợ bởi toàn cầu hóa (internet, mạng xã hội). Ví dụ: Ngày xưa, hai đối tượng có Nhân Quả mà một sống ở Mỹ, một sống Việt Nam thì cái Duyên để gặp nhau cho kết nối nhân quả là vô cùng khó nhưng ngày nay qua internet hay facebook thì nhiều khi chỉ một cái click chuột là "Anh Ả kết bầy" lập tức ngay (Như tôi chẳng hạn, bây giờ thì các chủ nợ và các nhân duyên càng ngày kéo tới càng đông hehe). Cũng chính vì vậy mà đời sống con người ngày nay càng phức tạp hơn, tương giao Nghiệp Quả dày hơn. Và chắc chắn là con người khó hạnh phúc hơn ngày xưa rất nhiều. Đúng không quý vị?!

Hết!

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 6)



Phần 6: Quá trình tiên thiên





.
Quá trình tiên thiên của đời người là quá trình tính từ lúc đứa trẻ còn trong bào thai đến vài năm tuổi. Quá trình này đứa trẻ gần nhất với Biệt Nghiệp của mình và chút Cộng Nghiệp với Mẹ hoặc Cha. Quá trình này tính cộng đồng hay Cộng Nghiệp xã hội chưa ảnh hưởng nhiều đến tính cách của trẻ. Chúng ta thấy tính cách trời sinh sẽ bộc lộ rất rõ trong giai đoạn này: Có trẻ hiền, trẻ dữ, trẻ tham, trẻ thảo ...vv.... Và đây chính là quá trình mà nhiều trường phái "lấy mẫu" mà phân tích "nhân chi sơ tính" là thiện hay ác.

Nói về chuyện phân tích bản chất cốt tủy của con người thiện hay ác thì cả triết Đông lẫn Tây đều phân tích rất rõ. Và thường theo từng trường phái sẽ có những luận chứng hay bộ mẫu để chứng minh trường phái mình đúng. Tôi sẽ không đi sâu vào từng trường phái và từng bộ mẫu của mỗi trường phái bởi:
- Việc lấy mẫu bất kỳ trên tổng số dù đúng hay sai sẽ vẫn mang tính hoàn toàn tương đối (trẻ ác nhiều hơn trẻ thiện trong tổng số nên gọi "nhân chi sơ tính bản ác" không thể diễn tả toàn thể là ác cũng như vậy với thiện)
- Việc một đặc tính nào trội hơn một đặc tính nào cũng khó gợi lên tính tổng thể của cái gọi là thiện hay ác (Trẻ tham nhiều hơn trẻ thảo hay ngược lại thì không thể gọi bản chất tổng thể là tham hay thảo)

Với nhận xét riêng tôi thì bản chất gọi là thiện hay ác mang tính "chi sơ" (ban đầu) là quyết định bởi Nghiệp của cá nhân đó. Một đứa trẻ với bản Nghiệp tái sinh phần lớn là Nghiệp Bất Thiện thì khi ra đời tính trời sinh của trẻ phần lớn là tính ác (hư, hỗn, tham lam, đố kỵ ...) còn một đứa trẻ với bản Nghiệp tái sinh phần lớn là Nghiệp Thiện thì khi ra đời tính trời sinh của trẻ phần lớn là tính thiện (ngoan, hiền, thảo, bao dung ...). Nhưng bản Nghiệp con người khi tái sinh đa phần không phải hoàn toàn là thuần Thiện hay thuần Ác nên một đứa trẻ ra đời ta luôn thấy thấp thoáng hai mặt đối lập trong đó. Ví dụ: một đứa trẻ bản chất hiền lành vô kể nhưng trong một vài trường hợp vẫn lộ cái ác trong nó và ngược lại. Nên có thể thấy rõ bản chất Thiện hay Ác từ ban đầu là đánh giá tượng đối và nó phụ thuộc rất lớn vào phần Nghiệp quả đưa con người đến sự Tái Sinh.

Tôi chợt nhớ đến một phim về Mafia. Nhân vật bố già xem phim về một đoạn đầy tính cảm động nhân ái thì nhân vật rơi nước mắt rất thật nhưng một cuộc điện thoại đàn em gọi tới thì nhân vật ra lệnh giết người một cách vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng. Sau cuộc gọi, trở lại với bộ phim thì tiếp tục nức nở trước cảnh bi ai của tha nhân. Một bộ phim thể hiện rất rõ tính "hậu thiên" mà tôi sẽ trình bày trong phần tiếp theo.
.
(Còn tiếp)

NHÂN CHI SƠ TÍNH BẢN NGHIỆP (PHẦN 5)



Phần 5: Nhập Thai




Những phần trước tôi có nói những yếu tố cấu thành một bể nghiệp (Cũ + Mới + Nghiệp ta tạo ra + Nghiệp ta nhận lấy từ người khác + Nghiệp bám chấp). Và khi ta mất ở kiếp hiện tại những bể nghiệp này tiếp tục tái sinh cho kiếp kế tiếp. Quá trình nhập thai cho đời sống tiếp theo thì nhiều dạng thai sinh tùy thuộc vào cung cõi chúng ta tái sinh. Tôi chỉ muốn tập trung vào cõi Con Người (Nhân sinh) cho chuyên đề này.

Rất khoa học và cũng rất tâm linh cho vấn đề nhập thai. Thai muốn cấu thành phải có tinh cha + trứng mẹ + Nghiệp lực tái sanh + Duyên hòa hợp giữa cha mẹ với con cái. Thiếu bất kỳ yếu tố nào thì thai cũng không cấu thành. Nếu viết về quá trình thai phát triển và sinh khởi như thế nào tôi thấy không cần thiết bởi các tài liệu khoa học lẫn tâm linh viết về nó rất nhiều (Bạn nào muốn tìm hiểu cứ search ra là đầy). Tôi chỉ muốn nêu đến một yếu tình mà nhiều truyền thống tôn giáo hay lặp đi lặp lại là yếu tố "linh hồn". Nếu hiểu linh hồn là bất biến, nguyên con từ kiếp này sang kiếp khác thì chắc chắn các bạn phải biết các bạn là ai. Nhưng hầu như các bạn chả biết hay nhớ một tí gì và chả biết mình mang trong mình những nghiệp quả chi (trừ một vài trường hợp đặc biệt, biết được một chút đỉnh mà thôi). Các bạn có thấy sự phi lý này không? (Tôi chỉ gợi những nghi vấn để các bạn suy xét)

Quay lại vấn đề Nghiệp Lực khi nhập thai. Mỗi một thai nhi là một Biệt Nghiệp (đừng hiểu nó là nguyên con) khi vào thai của người mẹ là bước đầu Cộng Nghiệp với mẹ. Đời sống tinh thần lẫn sinh hoạt của mẹ như thế nào đều ảnh hưởng đến sự phát triển và sinh khởi của bào thai. Một bào thai vào cõi giới sinh khởi nào là bước Cộng Nghiệp thứ hai. Ví dụ: Sinh vào Cõi Người thì mọi đời sống bản năng, sinh khởi, trụ và hoại diệt phải theo kiểu con người chứ không khác được. Sinh vào súc sinh thì phải theo kiểu sống súc sinh. Kiếp trước là Người nhưng kiếp này là Súc Sinh thì có giữ được kiểu sống và suy nghĩ như người không? Đây là là gợi ý thứ hai cho các bạn theo thuyết "linh hồn". Bước Cộng Nghiệp thứ ba là nơi chốn các bạn sinh ra. Vì dụ: Sinh tại Việt Nam hay Mỹ?!. Sinh ra trong nhà Nghèo hay Giàu?!. Sinh ra có đủ cha mẹ bên mình hay không?! ...vv...

Một Biệt Nghiệp và Cộng Nghiệp từ mẹ khi còn trong Thai cho đến sinh khởi vài năm tuổi (Chưa bị sự chi phối tâm tính bởi Xã Hội) được gọi là quá trình Tiên Thiên. Quá trình lớn lên bị ái nhiễm tâm tính bởi Xã Hội gọi là quá trình Hậu Thiên. Những phần tiếp theo, tôi sẽ phân tích về những quá trình này. Và nó chính là lý do tại sao có cái tiêu đề: "NHÂN chi sơ tính bản Nghiệp" này.
.
(Còn tiếp)

Bài đăng nổi bật

Dịch Lời Nhạc Quốc Tế (Phần 9)

CƠN MƯA (La pioggia - Nhạc Ý) Em đọc báo biết rằng Thời gian sẽ thay đổi Những đám mây đen sẽ phủ kín bầu trời Và chim sẻ ở đó Ngư...