Sương vào Sài Gòn thăm hắn. Nói đúng hơn cả là để làm rõ mọi chuyện - như lời cô ấy phán quyết như thế.
Sương: " Anh phải thành thật. Phải chăng anh đang có chuyện gì dối em?"
Hùng: " Tại sao em không bao giờ đặt câu hỏi. Phải chăng anh đang có chuyện gì đó buồn?"
Không khí bao trùm sự im lặng. Có những lời nói để mở lòng nhưng cũng có những lời nói để lặng im. Và thường phải có một người đứng ra nhận phá băng nó. May mắn thay hay cũng là bất hạnh thay thường chính là đàn ông. Im lặng có thể là sở trường của đàn ông hơn đàn bà nhưng không gian để chứa đựng nó là những khoảng không một mình. Một mình với bức tường hay một mình với chai rượu hoặc điếu thuốc. Chứ không phải là đối diện với một người nào đó nhất là với đàn bà. Ngược lại, đàn bà im lặng nghĩa là họ đang muốn nói rất nhiều hoặc không còn muốn nói bất kỳ điều gì nữa.
"Anh muốn chúng ta đi đâu đó giải khuây. Để khi nào nói tiếp chuyện này được không?" - Hùng đã mở lời như thế
"Anh có biết phụ nữ sợ nhất điều gì không?" - Sương đã đáp lại lời mở của Hùng như thế.
Hùng im lặng.
Sương tiếp lời: "Sợ cô đơn.Sợ bị bỏ rơi. Tại sao cô ấy thà có một người đàn ông chả ra gì nhưng luôn quan tâm cô ấy. Tại sao đàn ông các anh say bí tỉ hay làm những chuyện sai quấy nhưng vẫn vác thân xác mình về nhà, thì cô ấy sẽ giận dỗi đó rồi cũng sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhưng các anh không một lời nhắn nhủ, điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng, đi thâu đêm suốt sáng không về thì có biết đàn bà chúng tôi sẽ sợ hãi đến mức độ nào không!"
Hùng tiếp tục im lặng!
"Tại sao anh lại cứ im lặng như thế. Anh phải nói gì đó đi chứ?"
"Em muốn nói cho hết thì anh cho em nói hết. Em lại còn muốn điều gì nữa chứ!"
"Tại sao anh lại có thể có thái độ như thế được. Anh đang không nghe em nói gì à?"
Hùng lại tiếp tục im lặng!
Còn Sương lại ...!
Sương: " Anh phải thành thật. Phải chăng anh đang có chuyện gì dối em?"
Hùng: " Tại sao em không bao giờ đặt câu hỏi. Phải chăng anh đang có chuyện gì đó buồn?"
Không khí bao trùm sự im lặng. Có những lời nói để mở lòng nhưng cũng có những lời nói để lặng im. Và thường phải có một người đứng ra nhận phá băng nó. May mắn thay hay cũng là bất hạnh thay thường chính là đàn ông. Im lặng có thể là sở trường của đàn ông hơn đàn bà nhưng không gian để chứa đựng nó là những khoảng không một mình. Một mình với bức tường hay một mình với chai rượu hoặc điếu thuốc. Chứ không phải là đối diện với một người nào đó nhất là với đàn bà. Ngược lại, đàn bà im lặng nghĩa là họ đang muốn nói rất nhiều hoặc không còn muốn nói bất kỳ điều gì nữa.
"Anh muốn chúng ta đi đâu đó giải khuây. Để khi nào nói tiếp chuyện này được không?" - Hùng đã mở lời như thế
"Anh có biết phụ nữ sợ nhất điều gì không?" - Sương đã đáp lại lời mở của Hùng như thế.
Hùng im lặng.
Sương tiếp lời: "Sợ cô đơn.Sợ bị bỏ rơi. Tại sao cô ấy thà có một người đàn ông chả ra gì nhưng luôn quan tâm cô ấy. Tại sao đàn ông các anh say bí tỉ hay làm những chuyện sai quấy nhưng vẫn vác thân xác mình về nhà, thì cô ấy sẽ giận dỗi đó rồi cũng sẽ bỏ qua mọi chuyện. Nhưng các anh không một lời nhắn nhủ, điện thoại thì ngoài vùng phủ sóng, đi thâu đêm suốt sáng không về thì có biết đàn bà chúng tôi sẽ sợ hãi đến mức độ nào không!"
Hùng tiếp tục im lặng!
"Tại sao anh lại cứ im lặng như thế. Anh phải nói gì đó đi chứ?"
"Em muốn nói cho hết thì anh cho em nói hết. Em lại còn muốn điều gì nữa chứ!"
"Tại sao anh lại có thể có thái độ như thế được. Anh đang không nghe em nói gì à?"
Hùng lại tiếp tục im lặng!
Còn Sương lại ...!
"Vậy thật sự anh muốn gì? Em không thể nào chịu nỗi sự im lặng của anh?" - Sương cũng đã có chút dịu giọng hơn
"Anh mệt mỏi. Anh cảm thấy ngột ngạt. Anh và em có những khác biệt về tính cách, suy nghĩ và cả về sở thích. Nếu chúng ta tôn trọng những phần riêng của từng người, cho nhau những khoảng trời cá biệt thì có phải tốt hơn không?"
"Anh nói cứ làm như em ép buộc gì anh vậy. Khoảng không nào mà em xâm phạm kia chứ?"
"Cụ thể như hôm này chẳng hạn. Anh không muốn tranh cãi, anh chỉ muốn được yên lặng. Em có cho anh cái quyền tối thiểu đó không?"
"Anh nói chuyện vớ vẩn quá đi. Anh không nói thì thôi, ai ép anh cơ chứ"
Hùng lại im lặng và lắc đầu
"Thái độ anh lại là gì nữa đây?" - Sương lại tiếp tục
"Anh muốn chúng ta dừng một thời gian để xem xét lại tất cả mọi chuyện, được không?"
"Anh đừng dối. Anh có người đàn bà khác đúng không?"
"Cũng chưa hẳn thế. Nhưng có thể là thế!"
"Lũ đàn ông chúng anh. Thằng nào cũng như thằng nào cả thôi"
"Chưa là gì của nhau. Cách nhau cả ngàn cây số mà đã ngột ngạt cỡ này. Về ở chung một nhà thì còn ngột ngạt đến cỡ nào"
Hùng tiếp tục khi đã buộc phải buông lời:
"Em chỉ muốn áp đặt mọi thứ phải theo ý em. Áp đặt sở thích của mình lên người khác. Áp đặt anh phải nên sống như thế nào. Áp đặt cả những ham muốn, tham vọng mà em muốn đạt được trong cuộc đời em lên cuộc đời anh. Trong khi có bao giờ em thực sự quan tâm anh đang nghĩ, anh đang muốn gì hay điều gì mới làm anh thật sự hạnh phúc?"
"Và tốt nhất theo anh thì cả hai nên dừng lại mà suy nghĩ tất cả mọi chuyện về nhau. Xem có thể tiếp tục gắn bó hay mỗi người nên chọn những con đường đi của riêng của mình"
Hùng chấm dứt tất cả những tranh cãi bằng những lời quả quyết hẳn như vậy.
"Anh mệt mỏi. Anh cảm thấy ngột ngạt. Anh và em có những khác biệt về tính cách, suy nghĩ và cả về sở thích. Nếu chúng ta tôn trọng những phần riêng của từng người, cho nhau những khoảng trời cá biệt thì có phải tốt hơn không?"
"Anh nói cứ làm như em ép buộc gì anh vậy. Khoảng không nào mà em xâm phạm kia chứ?"
"Cụ thể như hôm này chẳng hạn. Anh không muốn tranh cãi, anh chỉ muốn được yên lặng. Em có cho anh cái quyền tối thiểu đó không?"
"Anh nói chuyện vớ vẩn quá đi. Anh không nói thì thôi, ai ép anh cơ chứ"
Hùng lại im lặng và lắc đầu
"Thái độ anh lại là gì nữa đây?" - Sương lại tiếp tục
"Anh muốn chúng ta dừng một thời gian để xem xét lại tất cả mọi chuyện, được không?"
"Anh đừng dối. Anh có người đàn bà khác đúng không?"
"Cũng chưa hẳn thế. Nhưng có thể là thế!"
"Lũ đàn ông chúng anh. Thằng nào cũng như thằng nào cả thôi"
"Chưa là gì của nhau. Cách nhau cả ngàn cây số mà đã ngột ngạt cỡ này. Về ở chung một nhà thì còn ngột ngạt đến cỡ nào"
Hùng tiếp tục khi đã buộc phải buông lời:
"Em chỉ muốn áp đặt mọi thứ phải theo ý em. Áp đặt sở thích của mình lên người khác. Áp đặt anh phải nên sống như thế nào. Áp đặt cả những ham muốn, tham vọng mà em muốn đạt được trong cuộc đời em lên cuộc đời anh. Trong khi có bao giờ em thực sự quan tâm anh đang nghĩ, anh đang muốn gì hay điều gì mới làm anh thật sự hạnh phúc?"
"Và tốt nhất theo anh thì cả hai nên dừng lại mà suy nghĩ tất cả mọi chuyện về nhau. Xem có thể tiếp tục gắn bó hay mỗi người nên chọn những con đường đi của riêng của mình"
Hùng chấm dứt tất cả những tranh cãi bằng những lời quả quyết hẳn như vậy.
-------------------------
