Ngẫm lại trong cuộc đời cũng gần giống vậy. Không phải cứ thứ gì ta muốn là ta sẽ có được. Nếu phải có được bằng mọi giá, bằng mọi thủ đoạn, bằng mọi sự tranh giành khốc liệt nhất nhưng nhiều khi không đáng giá để làm điều ấy thì cái chiến thắng ấy, cái chiến lợi phẩm ấy liệu có thực sự là phần thưởng của cuộc đời, là Hạnh phúc đích thực. Thành công bằng chính tài năng và năng lực của mình thì là điều quá tuyệt vời. Nhưng nếu lỡ Thất bại dù đã cố gắng hết sức và dám nhìn nhận sự thật, dám can đảm buông bỏ cũng đều là những phẩm chất quý giá mà con người muốn hướng tới.
Nhắc tới núi thì tôi lại chợt nhớ đến một thời cứ khoảng 4 - 5 giờ sáng là tôi lên Núi Lớn gần nhà tôi để ngồi Thiền Định dưới một gốc me. Miền Nam thì không có bốn mùa chỉ có hai mùa mưa nắng nên tôi vẫn còn nhớ đến mùa ướt đẫm chỗ ngồi sau cơn mưa đêm, mùa kiến làm tổ và bu khắp toàn thân tôi khi ngồi, mùa lá rụng hay mùa me sai quả. Tôi còn nhớ đối diện trước mặt tôi khi ấy là một cái mầm cây, sau này nó mọc lên một cái cây nhỏ mà tôi không biết nó là cây gì. Có lẽ là nấm dại bởi tôi thấy bầu trái của nó. Và tôi chứng kiến nó lớn lên, già đi, héo rũ và chết. Nhưng gần đó tôi thấy một mầm mới nở ra và tiếp tục một cây con ra đời. Và cứ như thế từng thế hệ sinh ra, tồn tại rồi hoại diệt và lại tiếp tục một vòng lặp mới như vậy. Tôi vẫn còn nhớ cây me của tôi có thời điểm bị mối mọt ăn khuyết quá bán cả thân cây. Và tôi nghĩ nó sẽ chết. Nhưng do có lẽ tuổi thọ nó chưa hết và sức sống nội tại bên trong vẫn còn nên nó tự vá những vết thương khuyết sâu và vẫn xanh tươi cho ra đời những cành lá và trái quả. Nếu nói văn hoa thì nó với sự tồn sinh của chính mình mà cố gắng phấn đấu để tồn tại. Trên đời này chả có gì gọi là Định Mệnh, cái gọi là Định Mệnh chỉ là sự tưởng tượng của những con người yếm thế. Định Mệnh nằm trong bàn tay ta. Ta cứ cố gắng hết sức mình và để mọi thứ thuận theo tự nhiên mà tới. Đó mới chính điều đúng đắn nhất mà ta cần làm trong Cuộc Đời này!
